Chương 587 Phản kích (5a)
Đủ loại nguyên nhân dẫn đến chuyện Trường Thanh Bang diệt Hồng Ưng Bang cứ thế chìm xuồng, cũng mang đến cho các bên một tiền lệ rất xấu.
Ở trong mắt vô số người, Thân gia giống như một khối thịt béo, có người đã hung ác cắn miếng đầu tiên, giờ mà còn tính từ từ tằm thực là điều không thể, nếu không muốn bị chen ra khỏi đội ngũ xẻ thịt thì tất phải nhanh chân tham gia tranh đoạt.
Trong tình cảnh đó, vận mệnh Thân gia thế nào chắc không cần nghĩ cũng biết.
Chỉ mấy ngày, lực lượng hắc bang dưới quyền khống chế của Thân gia liên tục bị công kích, hiện nay cơ bản đã gần như tận diệt.
Hắc bang là một thanh đao.
Một thanh đao cắt thịt.
Đừng thấy loại tổ chức này không thu hút mà tưởng lầm, ở trong mắt rất nhiều người nó lại dùng rất tiện. Tất cả chuyện dơ bẩn trong bóng tối đều có thể hoàn thành thông qua tay hắc bang, rất nhiều cuộc chiến mang tính dò xét cũng do hắc bang khởi đầu, một ít thôn tính không tiện công khai cũng được bắt đầu từ hắc bang.
Tỷ như cửa hàng.
Nếu ta đã khống chế hắc đạo trên con phố này, vậy đương nhiên ta cũng gián tiếp khống chế cửa hàng trên phố.
Trong đó có một ít cửa hàng ta không muốn nó tiếp tục kinh doanh nữa, vậy là cửa hàng đó phải đóng cửa.
Có thể nói, hắc bang chính là vòng bảo hộ tầng ngoài, không có tầng bảo hộ này, khối thịt béo liền lộ ra trước mặt mọi người.
Thế nên sau đi mất đi thế lực hắc bang, toàn bộ thương phố thuộc về Thân gia không hẹn mà cùng bị người ta gây khó dễ.
Thân gia tất nhiên là có người bảo hộ những cửa hàng kia, nhưng chính như câu nói ở bên, có bao nhiêu thực lực mới có bấy nhiêu địa bàn. Thực lực không đủ, mà địa bàn quá lớn, bảo hộ tự nhiên không bao trùm hết được.
Trong mấy ngày tiếp theo, hơn một trăm cửa hàng của Thân gia tại Thanh Hà thành gần như đều bị quấy rối ở các mức độ khác nhau. Thân gia ra hết nhân lực, lại chỉ có thể bảo hộ được một bộ phận trong đó.
Hết cách, Thân gia bắt đầu bán ra một phần cửa hiệu, thông qua phương thức này để tập trung lực lượng tự bảo, đây cũng là cách phổ biến mà đám đại quý tộc sử dụng khi lâm vào cảnh thất thế.
Có một số người có thể ẩn nhẫn chờ đợi cơ hội lần nữa bay vọt, cũng có một số người từ đó không gượng dậy nổi, dần chìm vào quên lãng.
Khắc này vừa nghĩ tới Thân gia, Vệ Tùng Lâm không khỏi lạnh gan.
Suy nghĩ một lát, hắn nói:
“Lão Lý, tí nữa thu dọn mấy nơi cửa hàng ở phố Đại Liễu Thụ, bán đi.”
Lý quản gia cả kinh:
“Lão gia, mấy cửa hàng đó đều đang kinh doanh rất tốt, kiếm tiền mỏi tay đó!”
“Ta biết!”
Vệ Tùng Lâm bực dọc quát:
“Nhưng nếu không nhả ra chút lợi ích, ai chịu thả qua chúng ta? Có Tô Trầm ở đây, thương thế của phụ thân chắc chắn không giấu nổi. Ngươi không thấy Thân Nguyên Hồng vừa chết liền có đồn thổi ngay à? Bây giờ, hết thảy lấy an toàn làm chủ.”
“Tô Trầm!”
Vừa nghe đến cái tên này, ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi.
Nếu không phải hắn, bọn họ sao đến nỗi rơi xuống cảnh này.
“Mười năm! Xin mọi người nhẫn nại chờ đợi mười năm. Đợi lão thái gia khôi phục thực lực, đúc lại Liên Đài, Vệ gia ta nhất định sẽ báo thù này!”
“Vâng!”
Đám đông đồng thanh ứng tiếng.
Chỉ là ai cũng không ngờ, Tô Trầm căn bản không tính cho bọn họ mười năm thở dốc.
Một tên tiểu bộc vội vã tiến lại:
“Lão gia! Lão gia! Lão gia!”
“Việc gì? Hô to gọi nhỏ gì đấy?”
Vệ Tùng Lâm nhíu mày. Dù gia tộc gặp chuyện bất hạnh, song đó không thể là lý do khiến đám hạ nhân thất thái như thế.
“Bẩm lão gia, Tô Trầm đã trở về!”
Lúc này nghe được tên Tô Trầm, thâm tâm ai nấy đều run lên, nghe nói hắn trở về, đám đông không khỏi ngẩn ngơ.
Hắn không phải sớm đã trở về rồi ư?
Không, không đúng.
Vệ Tùng Lâm đột nhiên ý thức được, điều mà hạ nhân muốn nói là Tô Trầm cuối cùng đã chính thức lộ diện ở Thanh Hà.
Từ sau chuyện bị chặn giết ở ngoài thành, Tô Trầm một mực ẩn nấp không xuất hiện.
Mà hiện tại, hắn rốt cục đã chính thức xuất hiện.
“Hắn trở về thế nào?”
Vệ Tùng Lâm hỏi.
“Chẳng thế nào cả!”
Hạ nhân mơ hồ đáp:
“Cứ vậy trực tiếp xuất hiện ở Nguyên Đô Thự, bắt đầu làm việc.”
“Làm việc...”
Vệ Tùng Lâm sa vào trầm tư, bỗng sắc mặt đột nhiên hơi biến:
“Không hay!”
Bát Trân Lâu.
Ngô Sơn ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, dốc một bát Lão Thiêu Đao ùng ục ùng ục rót vào miệng. Trong Bát Trân Lâu có tám cái tuyệt, Lão Thiêu Đao chính là một tuyệt trong đó. Tửu lực thuần hậu, dư vị lâu dài, cay nồng đến độ cháy cả họng.
Ngô Sơn thích rượu mạnh, cũng như sở thích liệt nữ (nóng bỏng) của hắn. Uống rượu mà, phải cay phải nồng với vừa ý.
Sau khi trở thành nguyên khí sĩ, hưởng thụ của người phổ thông đối với nguyên sĩ mà nói thường thường đã không đủ kích thích, muốn tìm phải tìm những cái mới lạ nhất, cường liệt nhất nó mới đã. Một ít nguyên sĩ bởi thế mà bước lên con đường thám hiểm, một ít thì lại tiềm tâm tu hành, còn phần nhiều thì không ngừng đề thăng kích thích trong cuộc sống ngày thường.
Ngô Sơn lá gan không đủ, định lực không đủ, trí óc không đủ, không làm được thám hiểm giả, không làm được đại học giả, chỉ có thể chọn con đường phổ biến sau cùng, tiêu pha quang âm trong tửu điếm tốt nhất, tiêu hao tinh lực trong kỹ viện tốt nhất.
Đối với hắn mà nói, cuộc sống như thế, chỉ cần duy trì đến chết, vậy cũng đủ rồi.
“Ngô Sơn.”
Một thanh âm chợt vang lên từ sau lưng Ngô Sơn.
Ngô Sơn không thèm quay đầu:
“Không quản con mẹ mày là ai, có rắm mau thả, đừng có làm phiền lão tử ăn cơm.”
“Được!”
Người sau lưng đáp rất trực tiếp:
“Ngô Sơn, ba ngày trước ngươi gây sự ở Quan Miếu thành bắc, đánh chết hai người, đả thương mười hai người, hiện đã tra ra, chứng cứ xác tạc. Mau đứng dậy cùng chúng ta đi Nguyên Đô Thự một chuyến.”
Ngô Sơn vẫn bất động, ha ha cười nói:
“Các ngươi có nhầm không đấy?”
“Không nhầm đâu, cứ tới Nguyên Đô Thự tự nhiên sẽ hiểu.”
Người nói chuyện đã bắt đầu trảo lên vai Ngô Sơn.
Ngay thời khắc chạm đến, cánh tay Ngô Sơn đột nhiên uốn khúc đầy quỷ dị, tung một chưởng ra sau lưng, một cỗ nguyên lực tung trào bạo phát, tuôn ra như bài sơn đảo hải. Đồng thời với đó, Ngô Sơn lập tức xông ra trước, đánh vỡ cửa sổ bay thẳng lên không trung.
Chỉ là hắn vừa nhảy lên không trung, chợt nhìn thấy trước mắt đã có một người chờ sẵn.
Viên Liệt Dương.
Vung ngón tay chỉ về phía Ngô Sơn, một đạo hỏa diễm chói mắt nổ tung trước mặt hắn, ầm vang đánh bay hắn về trong lâu.
Vừa quay về trong lâu, bốn tên thủ hạ Nguyên Đô Thự đã đồng loạt bắt lấy hai tay hai chân Ngô Sơn, phát lực ghì chặt tay chân Ngô Sơn.
Viên Liệt Dương nhẹ nhàng tiến vào trong lâu, chậm rãi nói:
“Nếu mà để ngươi trốn mất, chúng ta còn mặt mũi nào đi về gặp Tô đại nhân.”
“Tô Trầm!”
Ngô Sơn ngửa đầu hô to, như muốn nói cho mọi người biết là ai bắt mình.
Viên Liệt Dương nhìn hắn cười lạnh, cũng không ngăn trở.