Chương 588 Phản kích (5b)
Tiền Vinh Bác xách lồng chim du nhàn dạo phố, người hai bên đường phố vừa nhìn thấy hắn, thì đều vội kinh hoảng cúi đầu xuống.
Tiền Vinh Bác rất thích cảm giác này.
Cảm giác bị người sợ hãi, được người kính cẩn khiến hắn cảm thấy mình sống trên người thường một bậc, chứ không phải là tay sai cho gia tộc.
Không phải tay sai!
Mọi người nỗ lực tu luyện là vì cái gì? Còn không phải vì địa vị càng cao, cuộc sống càng tốt, càng được tự do?
Nhưng từ rất sớm hắn đã phát hiện, tự do chỉ là một danh từ hư vọng -- vô luận ngươi nỗ lực thế nào, luôn sẽ có người đứng trên ngươi.
Ngươi tu luyện tới Dẫn Khí Cảnh, trở thành nguyên sĩ cao cao tại thượng, nhưng trên đầu ngươi còn có Phí Huyết cảnh, chờ ngươi tu thành Phí Huyết, trên đầu còn có Khai Dương.
Con đường tu hành không thấy đâu là điểm cuối, trên đầu vĩnh viễn luôn có người khác.
Tiền Vinh Bác biết thiên phú mình có hạn, có lẽ Khai Dương chính là điểm cuối của hắn.
Thế nên từ rất sớm hắn đã buông tha tu hành, tập trung vào hưởng thụ.
Chỉ có ở trước mặt đám bình dân kia, hắn mới có thể cảm nhận được khoái cảm và vinh diệu của nguyên khí sĩ đại nhân, chỉ có trước mặt bọn họ, hắn mới không phải một con chó trong gia tộc, mà là đại nhân vật sống sờ sờ.
Hắn thích cảm giác này.
Thế nên những lúc thế này hắn mới tán phát mọi uy phong có trên người.
Đi tới trước mặt một vị thiếu nữ, Tiền Vinh Bác nói:
“Vừa nãy ngươi mới len lén nhìn ta.”
Ánh mắt Tiền Vinh Bác rất độc, chỉ khẽ quét qua thôi liền nhìn đến thiếu nữ này lúc cúi đầu còn khe khẽ ngắm hắn một cái. Có lẽ là xuất phát từ chống đối trong lòng, có lẽ là vì nhất thời hiếu kỳ, cũng có lẽ chỉ là thoáng không để ý liếc xem. Tóm lại, nàng cứ thế liếc nhẹ một cái.
Một cái liếc đó, trở thành ác mộng trong đời nàng.
Thiếu nữ kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn lên đối phương:
“Đại nhân?”
Tiền Vinh Bác thở dài:
“Đây là hành vi rất vô lễ, nếu đã làm sai, vậy phải trả ra đại giá.”
Sau đó hắn vươn tay ra, móc lấy tròng mắt thiếu nữ.
Tiếng kêu thảm vang vọng trời cao, Tiền Vinh Bác lại như nghe được âm nhạc mê say, vừa lòng thỏa ý cười ra tiếng.
“Tiền Vinh Bác.”
Đúng lúc đó, tiếng hô hoán đến từ Nguyên Đô Thự truyền tới.
“Hả?”
Tiền Vinh Bác quay đầu nhìn một cái.
Nhìn thiếu nữ ngã nhào dưới đất, trong mắt Đoạn Phong chớp qua một tia bất nhẫn.
Chỉ chậm một bước!
Hắn nói:
“Xem ra không cần tuyên bố tội danh ngươi làm gì, loại cặn bã như ngươi đáng chết vạn lần. Bắt hắn lại!”
Đồng thời với đó, ở khắp các nơi trong Thanh Hà thành, những cảnh bắt giữ tương tự cũng đang diễn ra.
Mấy năm nay dưới sự dẫn dắt của Tô Trầm, thực lực Nguyên Đô Thự phi tốc đề thăng, sớm đã không còn là Nguyên Đô Thự chỉ có hai ba mươi nguyên sĩ như trước, mà là một ban ngành cường đại có hơn một trăm nguyên sĩ, trong đó riêng Khai Dương cảnh đã có tận bảy tám vị.
Nếu không phải huyết mạch quý tộc có Dao Quang tọa trấn, Nguyên Đô Thự trong tay Tô Trầm hoàn toàn có thể áp chế bất kỳ thế lực quý tộc nào.
Hiện nay Thân Nguyên Hồng chiến tử, Vệ Bái trọng thương, Vương Chiến Vũ thì bị An Tự Nguyên kiềm chế, vũ lực cao tầng không cách nào xuất động, giờ các bên chỉ so liều xem Khai Dương cảnh của ai càng lợi hại.
Mà ở khía cạnh này, Tô Trầm rất tự tin.
Khoan nhắc tới Tam Giang quân trong tay Giang Tích Thủy, khoan nhắc tới Trường Thanh Bang trong tay Vương Văn Tín, chỉ với Nguyên Đô Thự do Tô Trầm chưởng quản đã đủ để quấy lên một mảnh cuồng phong loạn vũ ở Thanh Hà thành.
Mà hiện tại, hắn đúng thật cũng đang làm như vậy.
Ngưu Sơn Đình, Cổ Luân Viên, khu Mạch Khê, Long Ngạch Tự, đầm Tiện Ích, bến Cơ Lan, hẻm Tháp Thạch, phố hàng xay, phố Đông Dốc, phố Tiên Nhân... Các nơi trong Thanh Hà thành cơ hồ đều diễn ra cảnh Nguyên Đô Thự bắt người.
Đám nguyên sĩ khi xưa từng kiêu hoành ngang ngược, gây chuyện, giết người, hãm hại lương dân vô tội, gây họa một phương, có tên nào bắt tên đó, toàn bộ đều bị bắt lại.
Không thiếu những kẻ công nhiên ra tay đánh trả, may mắn thì chỉ bị đả thương sau đó bắt lại, không may thì bị đánh giết đương trường.
Bởi thế trong thành Thanh Hà cuộn lên một trận phong bạo “đả hắc”, chỉ có điều “hắc” ở đây là “hắc” cấp bậc nguyên sĩ, bởi vì quyền lực của Nguyên Đô Thự là nhắm vào nguyên khí sĩ, ngược lại đối với người phổ thông thì không có quyền chấp pháp.
Nhưng dù là nhắm vào nguyên sĩ, ai ai cũng nhìn ra được, Nguyên Đô Thự chấp pháp một cách có chọn lựa.
Chỉ nhắm vào huyết mạch quý tộc là điều hiển nhiên, cái đó không cần nhắc tới làm gì.
Chẳng qua dù là huyết mạch quý tộc cũng có chọn lựa.
Đối tượng mà Nguyên Đô Thự đả kích chủ yếu là Thân gia và Vệ gia.
Từ ngày Tô Trầm trở về, Nguyên Đô Thự triển khai một trận chỉnh đốn thanh trừng nguyên sĩ vô pháp, mà bảy tám thành “nguyên sĩ vô pháp” đều xuất từ hai nhà này.
“Ngay cả Nghiêm Dực và La Vũ cũng bị bắt à?”
Nhìn tin vắn trong tay, sắc mặt Vương Bồi Nguyên vô cùng ngưng trọng.
Chữ trên tin vắn không nhiều, song chữ nào chữ ấy đều nặng tựa ngàn cân, mang đến cho hắn áp lực cực lớn.
Ác quả khi không thể giết chết Tô Trầm cuối cùng hiển hiện, Tô Trầm vừa trở về liền triển khai báo thù.
Thật ra về chuyện Tô Trầm báo thù, hắn sớm đã có dự liệu, nhưng báo thù theo kiểu lôi đình vạn quân, gọn gàng dứt khoát như hiện tại lại là điều hắn không ngờ đến.
Tệ hại nhất chính là, Thân Nguyên Hồng và Vệ Bái một chết một thương.
Chiến lực đỉnh phong bị tổn thất khiến Tô Trầm mất đi cố kỵ, hành động không chút kiêng dè.
Dù Vương gia còn có Vương Chiến Vũ, nhưng sự tồn tại của An Tự Nguyên trong vô hình đã kiềm chế tác dụng của Vương Chiến Vũ, khiến cho thắng thua trong trận đối quyết này chuyển xuống hạ tầng, là nơi mà Tô Trầm có thực lực vượt trội.
Nghĩ đến đây tâm tình Vương Bồi Nguyên không khỏi trầm trọng:
“Không thể để Tô Trầm tiếp tục dày vò như vậy được, các ngươi có cách nào giải quyết chuyện này không?”
Một tên cung phụng liền nói:
“Loại chuyện này, nói trắng ra chỉ có hai loại đường lối giải quyết, một sáng một tối. Hiện tại Tô Trầm và chúng ta đã như nước với lửa, mua chuộc chắc là vô hiệu. Hắn lại hành sự dưới danh nghĩa Nguyên Đô Thự, người bị bắt đúng là cũng đều có án tại thân. Đại nghĩa danh phận trong tay, lại được An Tự Nguyên ủng hộ, có báo lên cũng không làm gì được hắn. Thế nên nếu muốn giải quyết, sợ rằng phải làm trong tối.”
Một người khác liền nói:
“Bây giờ Tô Trầm ra vào nơi đâu cũng đều mang theo hộ vệ, động một tí là trên trăm tùy tùng, tiền hô hậu ủng, hơn nữa không dễ đi ra Thanh Hà thành, muốn giết hắn chỉ sợ không phải chuyện đơn giản. Trừ phi...”
Hắn không có nói tiếp, nhưng ý tứ thế nào thì ai ở đây cũng hiểu, đó là trừ phi Vương Chiến Vũ đích thân ra tay.
Vương Bồi Nguyên lắc lắc đầu, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn rơi lên người phụ thân:
“Có An Tự Nguyên ở đây, không làm vậy được.”
Một tên cung phụng khác lại nói: “Ngoài sáng thì tự nhiên là không được, khả nếu ngầm ra tay trong tối...”