← Quay lại trang sách

Chương 589 Phản kích (6)

Vương Bồi Nguyên hơi ngớ ra: “Ngươi để phụ thân đi nhúng tay việc này, thích sát người khác? Vậy sao được?”

Nói rồi vỗ bàn đứng bật dậy.

An Tự Nguyên tuy sẽ bảo vệ Tô Trầm, nhưng nhất định không thể mỗi thời mỗi khắc thủ bên cạnh Tô Trầm. Nếu Vương Chiến Vũ chịu thả xuống mặt mũi, tự thân thích sát, vậy Tô Trầm sao mà tránh được.

Nhưng làm thế thì quá mất mặt?

Dao Quang đối phó Khai Dương Cảnh, còn phải dùng đến thủ đoạn ám sát?

Vương Bồi Nguyên có thể tưởng tượng, mình mà nói cho Vương Chiến Vũ nghe điều này, chỉ sợ sẽ bị tát tai đương trường.

“Không được! Tuyệt đối không được!”

Vương Bồi Nguyên lắc đầu liên tục.

Cung phụng kia than thở trong lòng, thật ra lúc nói lời này, hắn đã biết Vương Bồi Nguyên có quá nửa là không đồng ý. Quý tộc coi trọng mặt mũi, nhưng rất nhiều chuyện thường thường xấu đi cũng là vì cố cập đến mặt mũi. Nếu khi xưa ở lần ra tay đầu tiên Vương Chiến Vũ đừng quá chú trọng mặt mũi, lúc Tô Trầm chạy vào thâm sơn tiếp tục kiên trì tự thân đuổi giết, Tô Trầm khả năng đã trốn không thoát, cũng không có phản kích như bây giờ.

Hiện tại lại vẫn bởi vì mặt mũi, Vương Chiến Vũ không chịu ra tay thích sát, kết quả lần nữa mang đến cơ hội cho Tô Trầm.

Cứ theo đà này, có lẽ không lâu nữa, dù hắn có muốn thích sát cũng chưa chắc làm được.

Đúng là một bước thất lợi, từng bước thất lợi a.

Nhưng hiện thực nó là như thế, lúc cần phải trả ra đại giá để giải quyết vấn đề ai ai cũng sẽ do dự không quyết, đợi tình thế hỏng bét đến mức bọn họ nguyện ý trả ra đại giá, lại phát hiện giá mà bọn họ cần trả đã nhiều thêm, bởi thế lại tiến một bước do dự, sau đó tiến một bước lỡ mất dịp tốt, thẳng đến khi không còn đường lui...

Vương gia bây giờ đang ở vào cảnh như thế.

Điểm công kích chủ yếu của Tô Trầm không rơi lên thân Vương gia, Vương Bồi Nguyên mới chưa biết đau, mới nhẫn nại tiếp tục chờ đợi. Nhưng đợi lúc hai nhà Vệ Thân đi đứt... Vị cung phụng kia không dám nghĩ tiếp nữa.

Tình thế ác hóa thật ra còn tới nhanh hơn cả tưởng tượng.

Ngày thứ bảy từ khi Tô Trầm chính thức quay về, thành Thanh Hà lần nữa xảy ra đại sự.

Ác Hổ Bang huyết tẩy phố Bình Nguyên.

Không sai, chính là Ác Hổ Bang từng bị Tô Trầm giết đi một đám đầu mục, vốn hẳn nên bị phế từ lâu.

Sở dĩ nó còn tồn tại là bởi Tô Trầm cảm thấy trên cơ sở nắm giữ Trường Thanh Bang, lại nắm giữ thêm Ác Hổ Bang thì sẽ càng tốt.

Chính nhờ Tô Trầm chống đỡ, Ác Hổ Bang chẳng những không tiêu vong, ngược lại phát triển càng thêm thần tốc.

Trường Thanh Bang diệt đi Hồng Ưng Bang, cuộn lên phân chia thế lực Thân gia trong nội bộ huyết mạch quý tộc, cái cớ để bắt đầu là báo thù. Tô Trầm không muốn Trường Thanh Bang bạo lộ thân phận thực quá sớm, thế là không tiện để Trường Thanh Bang tiến chiếm Bình Nguyên phố, lúc này Ác Hổ Bang lại có chỗ dùng.

Kỳ thực Ác Hổ Bang không có khúc mắc gì với phỉ bang trên phố Bình Nguyên, nhưng không phải chuyện gì cũng đều cần phải có khúc mắc mới có thể thành chuyện. Trường Thanh Bang ngươi có thể nói lý, thì Ác Hổ Bang ta cũng có thể tự nhận là tham lam, hắc bang mà, không tham sao xứng kêu hắc?

Thế nên cứ vậy mà làm thôi, Ác Hổ Bang công nhiên gióng trống khua chiêng tấn công phố Bình Nguyên, huyết tẩy hắc bang ở đó, thu nơi này về dưới trướng. Hắc bang phố Bình Nguyên vốn thuộc về Vệ gia. Sau khi Ác Hổ Bang thôn tính nơi này, cách hành xử rút lui vô lực của Vệ gia khiến ai nấy đều nhìn ra đây lại là một khối thịt béo hư nhược.

Nếu nói cách làm của Trường Thanh Bang khiêu động lòng tham của đám quý tộc, quay sang xuống tay với thế lực từng là minh hữu, như vậy cách làm của Ác Hổ Bang lại tiến một bước kích phát khẩu bị đám quý tộc, khiến bọn họ triệt để xé đi mặt nạ ôn tình bên ngoài, lộ ra sắc mặt dữ tợn bên trong.

Thế là kể từ từ ngày đó, thế lực ngoại vi của Vệ gia dồn dập bị huyết tẩy, địa bàn khống chế co rụt, thương phố cũng bị du côn vơ vét, tổn thất lớn không biết bao nhiêu mà kể.

Vệ Tùng Lâm vốn định hy sinh bộ phận cửa hàng để đổi lấy bình an, nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện, hy sinh mà mình cần bỏ ra vượt xa dự tính ban đầu.

Hai gia Vệ Thân bỗng chốc trở thành đối tượng tao ương đầu tiên trong mười đại quý tộc, khắp nơi đều là công kích. Cho dù Vệ Tùng Lâm bôn tẩu hô hào khắp nơi, vạch rõ dã tâm của Tô Trầm, yêu cầu mọi người đừng vì chút lợi nhỏ mà nội đấu, nhưng thực tế chứng minh, ở trước mặt lợi ích hết thảy liên minh đều trở nên giòn yếu vô cùng.

Dù cũng có quý tộc bởi thế mà dừng lại, nhưng chỉ cần còn một nhà không ngừng, đồng nghĩa với thôn tính trong nội bộ quý tộc không thể nào đình chỉ.

Về phần An Tự Nguyên Tô Trầm... Địch nhân một mực ngồi ở kia, cũng đâu thấy chúng làm gì được mình. Bởi vì có địch nhân liền buông tha lợi ích trước mắt? Đừng nói giỡn, từ cổ chí kim có kẻ quyền thế nào hành sự vậy không?

Bao nhiêu cuộc đại thôn tính đều diễn ra khi bên ngoài có họa lớn, trên thực tế phiền toái bên ngoài càng nhiều, cơ hội bên trong lại càng nhiều.

Sự tồn tại của An Tự Nguyên Tô Trầm không mang đến quá nhiều cố kỵ cho bọn họ, dù sao song phương đã đấu với nhau nhiều năm như vậy, ai cũng không thể làm gì được ai. Bọn họ không tin tưởng Tô Trầm có thể sản sinh uy hiếp nghiêm trọng đến mình, dù cho hắn đã giết Thân Nguyên Hồng cũng vậy thôi.

Trường Thanh Bang, Ác Hổ Bang không ngừng xuất kích, bắt đầu tùy ý cắn nuốt đường phố, mặt tiệm của hai nhà Vệ Thân. Khiêu động tham lam dục vọng trong nội bộ quý tộc, đồng thời cũng chính thức cuộn lên trận thịnh yến xẻ thịt hào môn lần này.

Cho dù ngoài mặc các đại quý tộc xưng huynh gọi đệ, dồn dập khẳng định không phải mình hạ lệnh, nhưng sau lưng lại đỏ mắt vì lợi nhuận, dung túng đám hắc bang trong tay công thành chiếm đất.

Điều này không gì lạ cả, trên lịch sử có không biết bao lần vào lúc nước mất nhà tan, vẫn còn vô số quý tộc vì lợi ích bản thân mà không nguyện ra tiền xuất lực, bởi vì “những người khác không bỏ tiền, tại sao ta phải bỏ tiền”.

Căn bệnh so đối tỵ nạnh đáng sợ này đủ để hủy sạch hết thảy ý thức tỉnh táo, cuối cùng đi tới diệt vong.

Tình hình trước mắt cũng tương tự như thế, các quý tộc không phải không có ý thức đại cục, không phải không ý thức được uy hiếp từ Tô Trầm, nhưng dưới tâm thái “những người khác đều đang cướp, ta không cướp chẳng phải chịu thiệt”, thường thường sẽ khiến người ta mất đi bình tĩnh, không màng đến đại cục.

Lại thêm nhận thức của bọn họ đối với Tô Trầm không đủ, tâm lý may mắn quấy phá, khiến cho cuối cùng ai nấy đều bất chấp hết thảy đi tranh đoạt.

Cứ thế, Trường Thanh Bang và Ác Hổ Bang giống như hai cây gậy chọc cứt, dễ dàng như bỡn phá hoại liên minh giữa các quý tộc, khiến cả một chỉnh thể từ từ phân hoá.

Mà khi chỉnh thể không còn là chỉnh thể, thì cũng là lúc kích phá từng đối tượng một.