Chương 590 Phản kích (7)
Hà gia.
Trong mười đại huyết mạch quý tộc, Hà gia là gia tộc xếp hạng nửa sau, không có Dao Quang cảnh, nhưng có một vị trưởng lão đã là Khai Dương đỉnh phong, cách Dao Quang chỉ một bước. Chẳng qua Dao Quang khác với ba cảnh giới trước, xung kích cực gian nan, dù là huyết mạch quý tộc cũng không phải người nào đều có thể vươn đến được, hiện tại vị trưởng lão này vẫn đang súc thế súc lực, chờ đợi thời cơ tốt nhất để đột phá.
Gia chủ Hà Vô Tiền đầu óc tinh minh, cũng là số ít thanh tỉnh trong đám huyết mạch quý tộc. Khi xưa ba kế nhằm đối phó Tô Trầm chính là hắn đề ra, tuy hai kế không thành công, nhưng kế hoạch ly gián quan hệ giữa Tô Trầm và Lỗ Thanh Quang lại có thể tính là thành công, cũng mang đến cho Tô Trầm không ít phiền toái.
Lần này huyết mạch quý tộc nội loạn, vô số quý tộc tham gia vây công hai nhà Vệ Thân, Hà gia là một trong số ít người kiên quyết phản đối.
Đáng tiếc ý kiến phản đối của hắn chỉ khiến các quý tộc khác có thêm cơ hội để tham lam, đến nỗi về sau, một ít con em Hà gia không kềm nén được, cũng chủ động tham dự xẻ thịt hai nhà Vệ Thân, mặc dù Hà Vô Tiền tức giận ngăn lại, lại không đỡ được người trong nhà âm thầm ra tay.
Đây là cái khó của đại gia tộc, dù có một hai người tỉnh táo, nhưng nếu đám đông mơ màng, cả thế giới đều say chỉ mình ta tỉnh liền sẽ trở thành tiêu điểm cho người ta bêu rếu.
Hà Vô Tiền ngăn trở nhưng không hiệu quả, ngược lại kích phát hạ tầng bất mãn, rốt cục Hà Vô Tiền đành phải lui nhường.
Sau cùng, gần ba trăm mặt tiệm của hai nhà Vệ Thân bị phân chia hơn nửa, Hà gia bởi ra tay khá muộn nên được đến ít nhất, khiến cho người trong gia tộc trách móc rất nhiều.
Chẳng qua rất nhanh bọn họ không cần phải trách móc nữa.
Đêm đó.
Mưa to giàn giụa.
Nước mưa như Thiên Hà trút nghiêng tưới xuống từ trên trời, một mảnh cuồng phong loạn vũ bao trùm lấy thành Thanh Hà.
Không ai muốn đi ra khỏi nhà trong cảnh mưa rào như vậy, dù là nguyên khí sĩ cũng không nguyện ra ngoài.
Hẻm Đà Loa.
Một đám người thân mặc áo đen, đầu quấn khăn đỏ, tay cầm cương đao đứng dưới mưa, nước mưa điên cuồng tưới xuống, chảy dọc toàn thân, những người này lại không ai động đậy, chỉ có ánh mắt lãnh khốc nhìn đăm đăm cánh cửa phía cuối hẻm nhỏ.
Hà phủ!
Giang Tích Thủy đứng đầu đội ngũ, nước mưa quất đánh lên người hắn, lại không thấm ướt vạt áo chút nào.
Ngửa đầu nhìn trời, trên mặt Giang Tích Thủy lộ ra vẻ mãn ý:
“Trời giáng mưa to, đây là ông trời đều muốn bọn họ bị diệt.”
Vương Văn Tín ở sau lưng cười nói:
“Giang công tử nói phải lắm, đây là ông trời muốn diệt Hà gia, chúng ta... chỉ là chấp hành thiên ý thôi.”
Ở bên cạnh hắn còn đứng một tên đại hán râu quai nón, hắn gọi Quách Long, là bang chủ hiện tại của Ác Hổ Bang.
“Thiên ý...”
Giang Tích Thủy nhai nuốt từ này, cười nói:
“Nói không sai, ý quan gia mà, đó không phải thiên ý thì là gì. Nếu đã thế, các ngươi cứ thay trời hành đạo đi.”
“Vâng!”
Đám đông đồng thanh hét lớn, dưới sự dẫn dắt của Vương Văn Tín, bọn họ dồn dập xông tới Hà phủ.
Do trời mưa to, trước cửa Hà phủ căn bản không có ai trông giữ, bang chúng Trường Thanh Bang và Ác Hổ Bang tiến vào trong phủ dễ dàng như bỡn.
Vào phủ, cuối cùng có người phát giác động tĩnh bất thường.
Một tên hạ nhân trong Hà phủ quát:
“Người nào?”
Đáp lại hắn là một mảnh sóng triều nguyên lực hung mãnh, chìm ngập lấy người đó.
Đám đông lần lượt bước qua, bỏ lại thi thể người đó nằm gục trong vũng máu.
Chỉ là tiếng la của hắn vẫn kinh động đến những người khác.
“Địch tập! Có kẻ địch tấn công!”
Tiếng kêu hét vang vọng trời cao.
Tiếng mưa ào ào khiến kêu gào không cách nào vang xa, dù thế vẫn có không ít hộ viện tỉnh lại, dồn dập xông ra phòng ốc, đập vào mắt bọn họ là mảng lớn đao quang kiếm ảnh ập tới.
Xoát xoát xoát!
Từng đạo bóng người xông qua tường viện, khoái tốc bôn chạy trên nóc nhà. Mỗi khi có người xông ra, liền có bang chúng xông lên, hoặc chế trụ, hoặc giết chết.
“Đừng giết phụ nữ người già trẻ nhỏ.”
Vương Văn Tín theo gót tiến lại, đột nhiên ra tay, ngăn cản một tên bang chúng Ác Hổ Bang giết đến hứng khởi, đang muốn chém đầu một nữ tử.
Tên bang chúng kia không cam tâm ừm một tiếng, giờ mới lật tay dùng chuôi đao gõ ngất đối phương.
Lúc này một đám người khác chính đang đi tới một nơi đại viện.
Vương Văn Tín đột nhiên có dự cảm, giống như có nguy cơ nào đó sắp tới, vội quay đầu hô:
“Cẩn thận!”
Đã nghe oành, một tiếng nổ vang, tường viện phá vỡ, mưa gió phiêu diêu, mười mấy tên bang chúng đồng loạt bay lên.
Một người bước nhanh đi tới:
“Kẻ nào? Dám phạm Hà gia ta.”
Người này tên Hà Vô Cữu, là huynh trưởng Hà Vô Tiền, cũng chính là vị Khai Dương đỉnh phong thực lực mạnh nhất trong Hà gia.
Vương Văn Tín thấy thế, trong mắt chợt lóe lệ mang, tung mình lao lên, chiến đao trong tay chém ra một mảnh đao quang sáng lòa.
Hà Vô Cữu vung tay áo lên, chỉ thấy không trung bạo ra một mảnh hồ quang xanh lè, quang hoa như điện, chém nát đao quang, lật úp trút tới Vương Văn Tín, Vương Văn Tín toàn lực thúc giục đao mang, song không địch lại hồ quang xanh lè kia, bị chấn cho bay vụt ra sau, đương trường thổ ra máu tươi ngay giữa không trung.
Vừa giao thủ, Vương Văn Tín rõ ràng không địch lại Hà Vô Cữu.
Hà Vô Cữu hừ một tiếng:
“Khu khu một tên tạp huyết mà cũng dám đối đầu với quý tộc thuần huyết bọn ta, đúng là tìm chết.”
Lúc nói chuyện, tay đồng thời giơ lên, co duỗi bất định, như linh xà nuốt nhổ, đột ngột trảo tới yết hầu Vương Văn Tín. Bảy tám tên bang chúng hai bên vội lao đến cứu, lại không ai có thể ngăn được, mắt thấy trảo kia sắp bóp vụn yết hầu Vương Văn Tín, chợt thấy hạt mưa giữa trời đột nhiên ngừng trệ.
Khắc này, thời gian như bị đông cứng lại, nước mưa ngưng giữa trời, tiếp đó xoát một tiếng, tổ thành một mảnh tường nước. Trảo của Hà Vô Cữu đập vào màn nước, chỉ thấy nhẹ nhàng như đấm vào bịch bông, lại không cách nào tiến thêm nửa bước.
Nội tâm Hà Vô Cữu thoáng run lên, biết có điều không hay, hắn cũng là hạng người quyết đoán, lập tức thu trảo lùi ra sau. Chỉ thấy mưa bụi trong không trung ùn ùn bắn về phía Hà Vô Cữu, phảng phất như mưa tên đầy trời.
“Hừ..!”
Hà Vô Cữu hét lớn một tiếng, kình khí toàn thân bộc phát, mảng lớn hồ quang xanh lè tóe ra, ngăn trở mưa bụi, mưa vẫn trút xuống giàn giụa, một đợt tiếp một đợt quất đánh lên người Hà Vô Cữu, Hà Vô Cữu phảng phất đứng bên vách dốc, gánh chịu thác nước nặng ngàn cân.
Không, mưa bụi này còn đáng sợ hơn xa thác nước.
Hắn có thể đứng trong thác nước chịu đựng nước chảy xói mòn ba ngày ba đêm mà không nhíu mày, nhưng đối mặt với mưa bụi ùn ùn trút tới, lại cảm thấy khó mà gánh chịu được lâu.
Lực lượng cực lớn ép cho hắn gần như ngã quỵ, nhưng hắn biết, một khi mình ngã xuống, liền nhất định sẽ tử vong.
“Người nào?” Hắn rống to: “Lăn ra đây cho lão tử!”
Giang Tích Thủy chậm rãi bước ra.