← Quay lại trang sách

Chương 592 Lôi kéo (Thượng)

Ngồi bên trong kiệu, Hùng Thiên Nhạc còn đang nghĩ ngợi, vì sao là Hà gia?

Rốt cục vì sao lại chọn xuống tay với Hà gia trước?

Nếu đây là một âm mưu sớm đã chuẩn bị sẵn, như vậy tất có dụng ý nào đó khi xuống tay với Hà gia.

Vì tiền? Điều này hiển nhiên không khả năng, Hùng Thiên Nhạc lập tức phủ quyết. Vì Hà Vô Tiền đã từng hô hào? Điều này có vài phần khả năng, rốt cuộc hắn là một trong số ít người phản đối thôn tính. Nhưng dù giết hắn, cũng không khả năng thu lại những lời hắn đã nói, ngược lại có khả năng khiến người càng thêm coi trọng ý kiến đó. Thế vì vũ lực của hắn thì sao? Thôi đi, huyết mạch Vô Minh Động Huyền thú của Hà gia mặc dù không tệ, nhưng chỉ thích hợp dùng để phát giác tiên cơ từ kẻ địch, tránh miễn bị phục kích, chứ sức chiến đấu không mấy đáng kể, thậm chí là yếu nhất trong mười nhà.

Từ từ!

Phát giác tiên cơ, miễn tao phục kích!

Cả người Hùng Thiên Nhạc đột nhiên run lên.

Hắn ló đầu ra từ trong kiệu, nhìn đội ngũ gia tộc mình lúc này chính đang hành tẩu trong hẻm nhỏ hẹp dài.

Cảm giác nguy cơ bất chợt thăng lên từ đáy lòng, Hùng Thiên Nhạc kêu lớn:

“Ngừng tiến về trước, lập tức quay đầu, quay đầu!”

Không đợi đội ngũ kịp quay đầu, một giọng nói vang lên như đánh Hùng Thiên Nhạc xuống chín tầng địa ngục.

“Hùng gia chủ cảnh giác thật đấy!”

Lời nói còn đang nhẹ nhàng vọng tới, phía trước mặt đã xuất hiện thân ảnh một người, áo trắng phất phới, bước đi như bay, ở bên cạnh hắn là Giang Tích Thủy, Vân Báo, Cương Nham.

“Tô Trầm!”

Từ trong kẽ răng Hùng Thiên Nhạc gằn ra cái tên này.

Xoát xoát xoát!

Trên vách tường hai bên hiện ra vô số người, tay ai nấy đều cầm kình nỏ, nhắm chuẩn xuống dưới. Đồng thời một mảnh ánh sáng chớp hiện trên vách tường, đó là nguyên cấm trận, vững vàng hộ chặt vách tường hai bên ngõ nhỏ, dù là nguyên khí sĩ Khai Dương cảnh cũng không cách nào dùng man lực phá hoại, ngoài ra còn chặn đường lui lên không trung.

Trên trời dưới đất, bốn phương tám hướng, đi đầu không lối!

Mà ở phía đằng sau, cũng đang có rất nhiều người đi tới, cầm đầu chính là Vương Văn Tín.

Cảnh này, giống hệt năm xưa hai nhà Long Liên áp chế Tô Trầm.

Chỉ là phong lưu thủy chuyển, Tô Trầm đã từng bị vây tiễu, nay lại thành phe áp chế.

Hùng Thiên Nhạc tuyệt vọng nhìn đăm đăm Tô Trầm:

“Ngươi giết ta, tất cả mọi người sẽ biết mọi thứ là do người làm.”

“Không sao cả.”

Tô Trầm nhún vai:

“Ta đâu có hi vọng mười đại gia tộc các ngươi sẽ ngu đến mức liều ngươi chết ta sống với nhau. Khiêu khích địch nhân nội đấu là một phương thức suy yếu không tồi, nhưng suy yếu chỉ là suy yếu mà thôi. Nếu gửi hi vọng vào chuyện địch nhân nội đấu đến chết, vậy mới là thằng ngu. Thế nên bắt đầu từ khi giết chết Hà Vô Tiền, ta đã chuẩn bị sẵn sàng với chuyện các ngươi đình chỉ nội đấu, khôi phục liên hợp. Có câu cách ngôn nói rất hay... Nếu muốn làm cho tốt, ngươi phải tự thân thượng trận.”

Nói đến đây, Tô Trầm ngưng lại một lát, sau đó tiêu sái phất phất tay thốt ra một chữ sau cùng:

“Giết!”

Đưa mắt nhìn các nhà rời đi, Long Khánh Giang sắc mặt âm trầm về lại trong sảnh.

“Phụ thân, bọn họ đi rồi?”

Long Thiếu Du tiến lại nói.

Sau khi bỏ qua cho Tô Trầm ở Nam Lăng Sơn, Tô Trầm liền đưa tới thuốc cứu Long Thiếu Du, nhờ đó mới khiến Long Thiếu Du triệt để khỏe mạnh trở lại.

Long Thiếu Du nằm trên giường bệnh sáu năm, hiện nay tính tình đã trầm ổn so với trước rất nhiều. Lâu ngày không thấy ánh mặt trời, sắc mặt có phần trắng bệch, chẳng qua sau hai tháng tĩnh dưỡng khôi phục, tinh thần đã chuyển tốt hơn hẳn.

“Ừ!”

Nhìn con trai trưởng thành, Long Khánh Giang cảm thấy những gì mình trả ra trước kia đều đáng giá.

Không quản hắn tham lam, lãnh huyết, tàn bạo thế nào, chí ít đối với con trai, hắn đã tận hết trách nhiệm của người làm cha.

Nhìn con trai, Long Khánh Giang nói:

“Người thì đi rồi, chỉ là nghi ngờ sợ rằng vẫn chưa đi được. Tô Trầm đánh lá bài hay ghê thật, bất động thanh sắc liền đánh tan liên minh của bọn ta.”

“Nếu phụ thân đã đoán được là do Tô Trầm làm, vì sao không nói cho bọn họ?”

“Đoán được thì ích gì? Có chút chuyện, quan trọng không phải ở ngươi có thể nghĩ đến hay không, mà là ở chừng nào thì ngươi có thể nghĩ đến. Sự thể phát triển đến bước này, sắp tới chỉ còn nước lật bài, e rằng Tô Trầm sớm đã không quan tâm chuyện bọn ta có biết hay không.”

“Nhưng giờ nói ra chí ít cũng khiến bọn họ không cảm thấy chúng ta...”

Long Khánh Giang ngắt lời hắn:

“Vậy thì đã sao? Bọn họ cảm thấy là ta sai khiến Ác Hổ Bang, sau đó liền sẽ diệt ta chắc?”

Long Thiếu Du yên lặng.

Long Khánh Giang nói tiếp:

“Bọn họ không làm vậy đâu, nhưng Tô Trầm sẽ làm vậy!”

“Tô Trầm.”

Long Thiếu Du kinh hãi:

“Phụ thân ngươi...”

Long Khánh Giang than thở:

“Thân Nguyên Hồng chết rồi, Vệ Bái rơi rớt cảnh giới, Vương Chiến Vũ tự thân ra tay cũng không thể bắt được hắn. Mấy năm gần đây, mỗi lần giao thủ với hắn, chịu thiệt luôn là chúng ta. Đúng vậy, ta sợ. Giờ ta không muốn đắc tội hắn.”

“Nhưng như thế, chẳng phải là gạt những người khác? Phụ thân, làm vậy có ích kỷ quá không?”

“Ích kỷ?”

Long Khánh Giang cười lạnh:

“Trước lúc hai nhà Vệ Thân gặp chuyện, thiên hạ có ai không ích kỷ? Vì sao Tô Trầm chỉ cần dùng Trường Thanh Bang và Ác Hổ Bang đã chọc cho các tộc nội đấu, không phải là xem thấu bản chất ích kỷ của các gia tộc ư? Liên minh! Liên minh thế nào, bởi lợi mà hợp, bởi lợi mà tán, bản thân nó đã là quan hệ không quá đáng tin. Thiếu Du a, ngươi phải hiểu, minh hữu là thứ không nên gửi gắm hi vọng vào nhất trên cái thế giới này. Bọn họ luôn trợ giúp ngươi vào lúc ngươi không cần, lại vứt bỏ ngươi vào lúc ngươi cần bọn họ nhất.”

Nói đến đây, Long Khánh Giang vỗ vỗ lên vai nhi tử:

“So với bị người ném bỏ, ta càng nguyện ý ném bỏ người khác.”

Nội tâm Long Thiếu Du không khỏi chấn động, gật đầu nói:

“Con hiểu rồi.”

“Nếu đã hiểu, vậy cùng ta đi đón khách.”

Long Khánh Giang đứng dậy nói.

“Đón khách?”

Long Thiếu Hữu ngạc nhiên.

Quay đầu nhìn lại, trong đại sảnh trống trơn.

Long Khánh Giang lại nói ra trước cửa:

“Có khách quý đến chơi, Long mỗ hoan nghênh.”

Một trận tiếng cười hì hì truyền ra từ phía cửa trống không.

Sau đó là một bóng người đi ra từ trong u ám, chính là Ảnh thị Thường Nhị, chẳng qua hiện giờ hắn cũng đã là nguyên sĩ Dẫn Khí cảnh.

Thường Nhị cười nói:

“Long gia chủ quả nhiên tai mắt tinh tường, chút thủ đoạn này của Thường Nhị không qua được mắt gia chủ.”

Long Khánh Giang vẫy lui thủ hạ hai bên:

“Quý chủ nhân là người trọng chữ tín, ta rất cảm tạ hắn tuân thủ hứa hẹn cứu giúp con ta, nhờ ngươi chuyển cáo quý chủ nhân, bản nhân đã vô tâm đối đầu với hắn.”

Thường Nhị cười nói:

“Hay cho bộ dáng nguyện cược chịu thua của Long gia chủ, chẳng qua ngươi lại không có nói cho con trai ngươi, sở dĩ ngươi không nguyện đắc tội chủ nhân nhà ta, còn là bởi một nguyên nhân càng thêm trọng yếu, chính là vì ngươi sợ chủ nhân nhà ta nói ra vì sao khi xưa trên Nam Lăng Sơn hắn lại trốn ra được?”

Long Khánh Giang biến sắc.