← Quay lại trang sách

Chương 593 Lôi kéo (Hạ) (1)

Không sai, lão hồ ly Long Khánh Giang này, bề mặt thì có vẻ là bị Tô Trầm đánh sợ, nhưng thực ra điều hắn cố kỵ còn là Tô Trầm nói ra chuyện ở Nam Lăng Sơn. Một khi Tô Trầm nói ra chuyện này, Vương Chiến Vũ nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Chính bởi thế, dù hắn đoán được cái gì cũng không nguyện nói, thậm chí gánh luôn chuyện tày đình Ác Hổ Bang làm ra. Cũng bởi thế, rõ ràng biết Thường Nhị ở ngay phụ cận, lại cố ý làm bộ không biết.

Chỉ là không ngờ, Thường Nhị lại sớm nắm rõ tâm tư trong lòng hắn.

Nghe cách Thường Nhị nói chuyện thì rõ ràng chẳng có mấy trình độ, đoán rằng đứa này cũng không nghĩ được quá nhiều, thế nên quá nửa hẳn là do Tô Trầm đã đoán trước được.

Ý thức được điểm này, Long Khánh Giang than dài một hơi:

“Quả nhiên việc gì đều không giấu qua Tô đô ti. Nếu đã thế, không biết đô ti phái ngươi tới là vì cớ gì?”

“Cũng không có gì, chỉ là có trường kịch hay, muốn sai ta tới mời Long gia chủ đi xem.”

“Kịch hay?”

“Ngươi đến xem thì biết.”

Thường Nhị xoay người đi ra cửa

Cha con Long Khánh Giang nhìn nhau, cùng theo bước ra cửa, mặt sau tự nhiên không thiếu được một đám người trong Long phủ.

Thường Nhị dẫn người Long gia quẹo trái quẹo phải một hồi, rất nhanh đã đi tới gần một con hẻm nhỏ.

Thường Nhị đẩy cửa tiến vào một hộ gia đình, chỉ thấy trong sân viện gia đình này lại có một đài cao nhỏ nhắn.

Trên đài đứng một người, rõ ràng là Tô Trầm, hắn đứng chắp tay trên đài, hình như đang ngắm nhìn thứ gì đó.

Nhìn thấy cha con Long Khánh Giang tiến lại, Tô Trầm khẽ cười, nói:

“Mời Long gia chủ bước lên xem.”

Long Khánh Giang khó hiểu, đi lên đài cao, nhìn theo hướng Tô Trầm đang xem, thân mình đột nhiên khẽ chấn.

Trong hẻm nhỏ trước mắt, một trận chiến đấu tanh mùi máu đang diễn ra.

Nói là chiến đấu, thật ra là một trận thảm sát, mà bên bị thảm sát chính là Hùng gia Hùng Thiên Nhạc. Lúc này hắn đã kích phát lực lượng huyết mạch toàn thân, sau lưng hiển hiện Bạo Hùng khát máu, chẳng qua do nguyên cấm hạn chế, không thấy có thanh âm truyền ra. Từ nơi này nhìn ra xa xa, hệt như đang xem một trường kịch câm.

“Ngươi!”

Long Khánh Giang giận trừng Tô Trầm:

“Rốt cục ngươi có ý gì?”

“Không có ý gì cả, chỉ là muốn nói cho ngươi, từ hôm nay trở đi, mười đại gia tộc sẽ thiếu đi một gia tộc.”

Tô Trầm nhàn nhạt đáp.

Long Khánh Giang gãi gãi nắm tay:

“Vậy thì sao? Chẳng qua cứ dựa vào trò đánh lén này. Sau hôm nay, bọn họ mà còn không biết ai đang giở trò thì đúng là ngu hết thuốc chữa.”

“Không sai, sau hôm nay, dù là đứa ngốc cũng tất sẽ hiểu ra. Đến lúc đó muốn đánh lén, muốn kích phá từng đối tượng, e là không khả năng làm được.”

Tô Trầm hồi đáp:

“Thế nên ta mới kêu ngươi tới.”

Một tia dự cảm không ổn dâng lên trong lòng, Long Khánh Giang hoảng sợ nói:

“Cái đó...thì liên quan gì đến ta?”

“Sao lại không liên quan?”

Tô Trầm chậm rãi nói:

“Nói thế nào thì hắn cũng là đi ra từ trong phủ ngươi, trước đó lại có chuyện Ác Hổ Bang, ngươi nói xem, đến lúc đó bọn họ sẽ nhìn ngươi thế nào?”

Tâm tạng Long Khánh Giang đập thình thịch, cắn răng nghiến lợi nói:

“Ta sẽ giải thích rõ ràng hết thảy cho bọn họ.”

“Ngừng, ngay cả chuyện Ác Hổ Bang ngươi còn không giải thích rõ được nữa là.”

Tô Trầm khinh thường nói:

“Đương nhiên, ta biết nếu ngươi thật muốn giải thích thì cũng có thể làm được, thậm chí chuyện ở Nam Lăng Sơn ngươi cũng có thể che đậy, thế nên ta lại bỏ thêm một tầng bảo hiểm.”

“Cái gì?”

Long Khánh Giang khó hiểu.

Tô Trầm chỉ chỉ nơi không xa, nói:

“Ngươi xem, bên kia có một nguyên cấm bàn, chính đang ghi lại cảnh ngươi ta nói chuyện cùng nhau. Phía trước mặt là cảnh Hùng gia chủ tắm máu khổ chiến, Long gia chủ lại đang cùng đứa đầu sỏ là ta từ đằng xa nhìn Hùng gia đi tới diệt vong... Cảnh này mà rơi vào trong mắt các gia tộc khác, tin tưởng dù có nhảy vào Hoàng Hà cũng không gột sạch được?

Trước mắt Long Khánh Giang chợt tối sầm.

Trố mắt cứng lưỡi nhìn Tô Trầm, Long Khánh Giang run rẩy nói:

“Tô Trầm... Ngươi cũng ác thật đấy, ngươi muốn hại tuyệt chúng ta!”

“Hại tuyệt? Ta không cho là vậy, vừa khéo ngược lại, ta đang cứu các ngươi, xem như hồi báo chuyện ở Nam Lăng Sơn.”

Tô Trầm chậm rãi nói.

“Ngươi cho rằng, ngươi đã thắng chắc?”

Long Khánh Giang trừng nhìn Tô Trầm.

“Vì sao lại không?”

Tô Trầm hỏi lại:

“Hai nhà Hà Hùng đã xong rồi, hai nhà Vệ Thân bị các ngươi khi nhục, sớm hận chết các ngươi, tuyệt đối sẽ không giúp đỡ, chí ít mới đầu sẽ không giúp. Vương gia bị An thành chủ kéo chặt, đừng nói rút không ra thế lực giúp đỡ, sợ rằng còn phải tìm trợ lực từ các gia tộc còn lại. Nói cách khác, hiện giờ có thể liên hợp với nhau chỉ có năm nhà mà thôi.”

“Năm nhà ngươi cũng đã không đối phó được!”

Long Khánh Giang nói.

“Khi xưa mười nhà các ngươi liên hợp, chẳng phải vẫn không thể làm gì được ta?”

“Đó là bởi vì ta giúp ngươi!”

“Thế nên giờ ta mới tìm ngươi giúp đỡ.”

Tô Trầm nhanh chóng hồi đáp, Long Khánh Giang lập tức yên lặng.

Tô Trầm cười nói:

“Nhìn xem, sự tình đơn giản vậy thôi. Ngươi giúp ta, Nguyên Đô Thự, Long gia, Trường Thanh Bang, Ác Hổ Bang, lại thêm Tam Giang quân, đối phó bốn nhà, đầy đủ rồi.”

“Sau đó thì sao? Ngươi lại thanh trừ luôn cả ta?”

“Ngươi biết ta không phải hạng vong ân phụ nghĩa.”

Tô Trầm hồi đáp:

“Thành Thanh Hà cũng không phải không dung được quý tộc, chỉ có điều thẳng cho tới nay, thế gia tọa lớn, không phục Vương trị, lấy võ phạm cấm, lũng đoạn kinh doanh, không nạp tiền lương, không giao thuế phú, chính điều đó mới dẫn đến hai bên không ngừng tranh chấp. Chỉ cần từ nay về sau, Long gia quy về vương pháp, mọi khúc mắc khi trước đều không còn là vấn đề.”

Long Khánh Giang cười lạnh:

“Thế gia tọa lớn, không phải chuyện riêng ở nơi đây, mà trải rộng khắp lãnh địa Nhân tộc, ngươi quản được Thanh Hà, chứ liệu ngươi quản được trọn cả Nhân tộc không?”

Tô Trầm hồi đáp:

“Đương nhiên quản không được, cũng không hứng thú quản. Ta làm vậy chỉ là bởi ta là quan Nguyên Đô Thự, thân tại kỳ vị, liền mưu kỳ chính. Sau khi làm đủ nhiệm kỳ, ta tự sẽ rời đi, đến lúc đó ngươi có lật trời ở Thanh Hà, ta cũng không quản.”

Long Khánh Giang cả kinh nhìn hắn:

“Ta cho rằng ngươi là quan yêu dân như con.”

Tô Trầm cười:

“Yêu dân thì yêu dân thôi, cần gì còn phải như con. Thế giới quá lớn, nhân loại rất nhiều, ta yêu không được nhiều như vậy, có thể làm tốt chuyện trong phận sự của mình là được rồi.”

“Nhưng ngươi lập thệ muốn đi con đường vô huyết, lật tung huyết mạch quý tộc?”

Tô Trầm cười càng sướng khoái:

“Cả cái này mà ngươi cũng biết, các ngươi quả nhiên hiểu rất rõ về ta. Chẳng qua ngươi hiểu sai một chuyện, sở dĩ ta lập lời thề, là để đánh vỡ chế độ huyết mạch, sáng tạo thể hệ tu hành cho riêng Nhân tộc, giúp Nhân tộc từ đây không cần dựa vào huyết mạch mà tu hành, để Nhân tộc quật khởi... Chứ nào có nói qua cái gì mà lật tung huyết mạch quý tộc, đây chỉ là chút người nào đó tự suy luận ra thôi.”

“Nhưng nếu bình dân quật khởi, quý tộc làm gì còn chỗ dung thân?”