← Quay lại trang sách

Chương 599 Chiêu hàng (1)

“Khốn nạn!” Trần Văn Huy giận muốn điên người, toàn thân phấp phới thanh đằng như là một gốc đại thụ che trời, rút dây leo ra oanh về bốn phương tám hướng.

Chỉ là hắn mạnh, đối thủ của hắn lại càng mạnh.

Vương Văn Tín vung tay lên rồi hô: “Phóng!”

Chỉ thấy hai trăm tên võ sĩ oành đùng ném một trận lớn hỏa cầu lại đây.

Cho dù huyết thống Thanh Mộc Yêu có cường đại đến thế nào thì đối mặt với hai trăm cái Hỏa Cầu Thuật cũng là vô kế khả thi, nó bị nện thành mảnh nhỏ, hóa thành mảnh vụn bay loạn, Trần Văn Huy càng là quát to một tiếng thu hồi dây leo, cũng may lúc này có bộ đầu Ti tra xét đuổi kịp liều chết trùng kích tới đám người Vương Văn Tín để ngăn cản bọn họ.

“Đại nhân, Lâm phủ làm phản, chúng ta chạy mau đi!” Bộ đầu hô.

Trần Văn Huy phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy Trường Thanh Bang cùng Lâm phủ đã hoàn toàn chiếm được thượng phong, đại khai sát giới với người của hắn.

Trong lòng đau xót, chỉ có thể hô: “Đi!”

“Đi? Đi được à?” Tô Trầm cười mỉm.

Hắn cố ý dẫn Trần Văn Huy tới đây chính là vì giờ phút này trừ khử hắn, sao có thể để cho hắn đi được.

Bấm tay bắn ra một đạo hỏa diễm xông lên bầu trời.

Nhìn hỏa diễm thăng thiên, Trần Văn Huy ngạc nhiên, đang nghĩ đây là cái gì thì đột nhiên sau lưng đau nhói.

“A!” Hắn kêu to quay đầu chụp một chưởng, đã thấy người đánh lén tiến nhập vào trong đám người.

Trần Văn Huy đã thấy được người xuống tay, khàn giọng quát: “Bành Bân, là ngươi!”

Người đánh lén này rõ ràng là một gã bộ đầu được hắn tin cậy nhất.

Bành Bân lộ vẻ mặt không biểu tình, nói: “An thành chủ vấn an ngươi... Còn không động thủ!”

Theo tiếng hô của hắn, chợt âm thanh kêu thảm vang lên.

Chỉ thấy mười mấy tên bộ khoái đột nhiên trở mặt đại khai sát giới với người một nhà.

Những Ti tra xét này vốn đang ngập trong nguy ngơ, lại bị tập kích bất ngờ thì liền không chống đỡ được nữa, ngã xuống tại chỗ.

Thấy tình hình như vậy, Trần Văn Huy vừa sợ vừa giận phun ra một ngụm máu tươi.

Năm đó vây công Linh tộc, thủ hạ của Trần Văn Huy thương vong thảm trọng. An Tự Nguyên cùng Tô Trầm nhân cơ hội lẫn lộn hạt cát cho người vào trong Ti tra xét, xếp vào rất nhiều người nhà.

Mấy năm nay tuy Trần Văn Huy rất muốn làm rõ chuyện này, thanh trừ không ít người ngoài, nhưng vẫn có một ít người ngoan cường lưu lại.

Trần Văn Huy cũng biết thủ hạ mình không phải đều tin được, cho nên hắn cố ý không mang những người không thể tin này đi, nào ngờ tới lại có nhiều người phản bội hắn như vậy lại càng không ngờ là ngay cả Bành Bân cũng bán đứng hắn.

Lúc này hắn đã hiểu được rõ ràng, lần hành động này của Tô Trầm không phải nhằm vào Lâm phủ mà là nhằm vào hắn.

Một đao này đâm vào lưng sâu đến thấu xương, hầu như là đâm xuyên ngươi hắn, mà càng đáng sợ hơn là trên đao có độc, độc khí công tâm đang giờ phút ăn mòn hắn.

Bốn phương tám hướng chỗ nào cũng là kẻ địch, một khắc này Trần Văn Huy vậy mà đã cùng đường.

Nhưng trong tình huống này, Trần Văn Huy lại phóng xuất phong thái mà một cường giả nên có.

Hắn nhe răng cười nói: “Muốn giết ta? Vậy thì trả giá nhiều một chút!”

Nói xong hắn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, thanh đằng trên toàn thân lại lần nữa nổi lên, chỉ là lúc này những thanh đằng này đều có mang theo huyết cộng với thịt, tựa như là gân của hắn, là mạch máu của hắn, ở giờ phút này tận tình phóng thích ra ngoài như là vạn xà thôn phệ, thổi quét bát phương.

Huyết sắc cuồng triều cuốn qua hết thảy, làm cho người ta không thể tiến thêm bước nào, càng có một số Nguyên sĩ cùng võ sĩ không đề phòng kịp bị cuốn vào trong, bị xay thành bột mịn ngay tại chỗ.

Giờ phút này, Trần Văn Huy đã phóng xuất ra toàn bộ lực lượng của mình, hiện lộ ra uy lực khủng bố. Mấy trăm võ sĩ, mấy chục Nguyên sĩ, lại không có một ai dám lại gần hắn.

Ngay cả Tô Trầm cũng nhịn không được tán thưởng: “Hán tử giỏi.”

Nhưng mà cho dù là hán tử thì vẫn có điểm chung kết của mình.

Một đạo ngân quang đột phá phòng ngự dày đặc, một đường xuyên thấu rồi phốc một tiếng đánh vào trong thân thể Trần Văn Huy.

“Phác!”

Trần Văn Huy ói ra một ngụm máu, giờ phút này toàn bộ khí thế bị đình trệ.

Hắn nhìn về phía Lâm Phong Đường, thì thào nói: “Ngươi...”

Lâm Phong Đường cúi đầu không nói.

Đầu danh trạng này, hắn rốt cuộc đã lấy xuống rồi.

Liên phủ.

Liên Thành Sơn tọa trên vị trí của mình, sắc mặt âm lãnh vô cùng khó coi.

Trước mặt hắn còn có đứng một tên thủ hạ là nguyên sĩ, đang nói:

“Đã xác nhận được rồi, Hùng tộc trưởng Hùng Thiên Nhạc quả thật đã chết, chết ngay ở ngõ nhỏ Tây Tử, tất cả những người đi theo đều chết, thi thể xếp đầy cả ngõ nhỏ, máu nhiễm đỏ cả mặt đường.”

“Biết ai làm không?”

Thụ hạ lắc đầu: “Không. Nhưng Ti tra xét Trần tổng bộ có đến, sau khi tra xét qua hiện trường thì mang theo nhân thủ đi tới Tây thành.”

“Tây thành...” Liên Thành Sơn lẩm bẩm một tiếng.

Là Lâm Phong Đường à?

Tô Trầm, động tác của ngươi đúng là rất mau lẹ!

Liên Thành Sơn ngầm thở dài trong lòng.

Trên lý thuyết sau khi được tin tức thì hẳn là hắn phải xuất động nhân thủ đi cứu viện Lâm phủ, vây công Tô Trầm, mà bây giờ những người khác cũng đang có suy nghĩ giống vậy.

Thế nhưng là hắn lại cố tình không làm.

Hắn liền ngồi ở đó, không nhúc nhích.

Thủ hạ thấy hắn như vậy, cảm thấy kinh ngạc, lên tiếng nói: “Tộc trưởng...”

“Ta đã biết, ngươi lui xuống đi.” Liên Thành Sơn chỉ nói như vậy.

Thủ hạ thấy hắn như vậy thì lá gan lớn lên nói: “Tộc trưởng! Tô Trầm rõ ràng là có kế hoạch đi diệt từng bộ phận. Bây giờ hắn đang đi đối phó Lâm gia. Bây giờ không thừa dịp đi trợ giúp, chỉ sợ là...”

“Ta nói ta biết rồi. Không phải Trần tổng bộ đã đuổi qua rồi sao? Các nhà khác hẳn là được tin tức hết rồi, một khi đã như vậy thì chúng ta cần gì phải sốt ruột? Lui xuống đi, chuyện này ta đã có chủ trương.” Liên Thành Sơn phất phất tay, thủ hạ không dám nói nữa lui ra ngoài.

Thu hồi tay, Liên Thành Sơn chậm rãi mở ra.

Trong lòng bàn tay rõ ràng cầm lấy một tờ giấy.

Nhìn tờ giấy, Liên Thành Sơn hít một hơi dài, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Cũng không biết trôi qua bao lâu.

Ngoài cửa vang lên thanh âm của hạ nhân: “Gia chủ, có khách.”

“Ai?”

“Tô... Tô Trầm.”

Trong thanh âm lộ ra vẻ cả kinh cùng rung động.

Liên Thành Sơn lại không kinh hãi.

Chỉ là nhíu chân mày: “Quả nhiên hắn đến đây.”

Đúng là hắn biết rõ Tô Trầm sẽ đến.

“Cho hắn vào đi.” Hắn nói.

Giây lát.

Tô Trầm đứng ở trên đường.

Chỉ một mình hắn.

Bốn phía toàn là hộ vệ của thủ phủ, tinh anh cùng chiến tướng.

Những người này ai cũng trừng mắt nhìn Tô Trầm, trong mắt lộ ra sát ý, trong người tản ra huyết khí.

Tô Trầm lại cứ tỉnh như không, cười nói với Liên Thành Sơn: “Tô Trầm ra mắt qua Liên tộc trưởng.”

“Tô Đô Ti thật can đảm.” Liên Thành Sơn gật đầu: “Liên tục tàn sát ba nhà, thế mà còn dám tự mình chạy đến chỗ của chúng ta.”