← Quay lại trang sách

Chương 600 Chiêu hàng (2)

“Tàn sát?” Tô Trầm lắc đầu: “Ta không có tàn sát kẻ nào cả. Dùng từ tàn sát này quá nặng rồi, chém gà giết chó, mới dùng từ tàn sát, thậm chí gọi là diệt môn cũng được. Nhưng người bị ta giết, không phải là không có lực hoàn thủ, cũng không có vô tội, càng không phải là diệt môn, chỉ là đối phó những người đang uy hiếp tính mạng của mình mà thôi. Quan trọng nhất là... Không phải ba nhà, là hai nhà.”

Hắn giơ hai ngón tay lên.

Hai ngón tay thon dài trắng nõn.

“Hai nhà?” Liên Thành Sơn mắt mị mị: “Lâm gia không sao?”

“Nhà này chết không nhiều người lắm, càng không có cái nào có thân phận cả.”

“Bọn họ hàng?” Liên Thành Sơn khiếp sợ.

Hắn không phải người ngu, tất nhiên biết ý nghĩa của việc này là gì.

“Hàng!” Tô Trầm trả lời rất chắc ăn.

Liên Thành Sơn ngồi yên tại chỗ.

Bên cạnh một người nói: “Cho nên vì thế mà ngươi chạy tới đây diễu võ dương oai?”

Nói chuyện gọi là Mã Nguyên, Khai Dương nguyên sĩ, là Liên phủ khách khanh, có địa vị tôn sùng tại Liên phủ, có vẻ rất được trọng đãi cho nên mới nói xen vào được.

“Diễu võ dương oai?” Tô Trầm nở nụ cười: “Không thể nói được, chỉ là muốn tới nói cho các ngươi sự thật này mà thôi.”

“Cho dù Lâm gia có hàng thì cũng còn có bảy nhà, Tô Trầm ngươi nghĩ mình có thể nuốt trôi thật sao?” Lại có người nói. Có người mở tiền lệ cho nên những người khác liền có gan tiếp lời.

Tô Trầm trả lời: “Bảy nhà sao? Theo ta thì không phải vậy. Đúng rồi, quên nói cho các ngươi biết, bây giờ Long Khánh Giang cũng nghe lời ta rồi, cho nên mười đại quý tộc ngày hôm này chỉ còn có sáu nhà.”

Cái gì?

Toàn bộ mọi người cùng biến sắc.

Tô Trầm tiếp tục nói: “Nhưng sáu nhà cũng không tốt cho lắm. Bây giờ Vương gia đã bị An thành chủ tự mình dẫn người trùng trùng bao vây rồi, trong thời gian ngắn một người cũng đừng nghĩ thoát được. Thời điểm ta tiến vào Lâm gia thì Vu gia đang trên đường cứu viện. Nhưng bọn họ lại không bao giờ có thể đến được, bởi vì Lỗ Thanh Quang dẫn người chặn bọn họ. Thời điểm ta giải quyết Lâm gia, đã cho Vương Văn Tín dẫn người đến Lai gia. Hiện tại xem ra đã đến rồi, Lai Vô Ý từng là chủ Trường Thanh Bang, bây giờ xem ra đã không còn nữa. Về phần hai nhà Vệ, Thân thì đoạn thời gian trước bị các ngươi khi dễ quá nên đã sớm bo bo giữ mình, không dễ gì xuất động. Nhưng vì phòng vạn nhất ta vẫn để cho Long Khánh Giang cùng với Lâm Phong Đường dẫn người đi chặn cửa bọn họ, để bọn họ đỡ đi gây phiền toái cho ta. Cho nên ngươi xem, những minh hữu này, bây giờ không tin được cái nào cả.”

Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.

Hơi bất tri bất giác, Tô Trầm đã nắm thế cục trong tay đến loại tình trạng này rồi sao?

Liên Thành Sơn hừ nói: “Thế nhưng là chiếu theo cách nói của ngươi, vậy thì ngươi chỉ ở trong này một mình.”

“Đúng!” Tô Trầm trả lời: “Chỉ một mình ta. Nhưng chỉ một mình ta là đã đủ rồi.”

“Vớ vẩn!”

“Lớn mật!”

“Cuồng vọng!”

Trong đại sảnh nổ lên một trận rầm rĩ sôi trào, người người lòng đầy căm phẫn.

Tô Trầm lại bất động thanh sắc: “Ta ôm mục đích hòa bình mà đến, sở dĩ lựa chọn đến đây là vì trước kia mọi người từng có một phần hiệp nghị, hiệp nghị không xâm phạm lẫn nhau. Những năm gần đây ta luôn tuân thủ phần hiệp nghị này, không mảy may động chạm tới Liên gia. Nhưng mà một trận chiến ở Nam Lăng sơn, quý gia lại phá hủy hiệp nghị này. Người của ngươi, ra tay với ta.”

Liên Thành Sơn thở dài: “Chiều hướng biến đổi, ta cũng không có biện pháp nào khác.”

“Vậy thì bây giờ? Phần hiệp nghị này còn hiệu nghiệm không? Ý ta là, nếu lời khuyên của ta mất linh thì Liên tộc tưởng sẽ suy xét bắt ta sao?”

Liên Thành Sơn giật mình, nói: “Cho nên đây là nguyên nhân ngươi dám một mình tới? Ngươi cho là phần hiệp nghị này còn có thể bảo vệ ngươi?”

“Chỉ là muốn xem Liên tộc trưởng có tuân thủ chữ tín hay không mà thôi.”

Liên Thành Sơn ngây ngẩn một hồi, lắc đầu: “Nếu ta vì phần hiệp nghị kia mà mất đi thời cơ thì mới là thật ngu xuẩn.”

Tô Trầm gật đầu: “Nguyên lai cũng không nằm ngoài dự kiến, không bị hư danh mờ mịt hấp dẫn mới là nhân vật kiêu hùng. Nói như vậy thì Liên tộc trưởng không định nhận ý tốt của ta?”

Liên Thành Sơn nghe vậy kinh ngạc: “Ngươi không thể nói nhiều thêm một chút sao? Nói mấy câu ít ỏi, lại tới một thân một mình, ngươi nghĩ có thể làm cho ta đầu hàng được sao?”

Tô Trầm lắc đầu: “Không có gì để nói cả, cần nói thì đều nói ra rồi. Đại cục đãi định, tình thế như vậy bất luận là người nào thanh tỉnh đều đã đoán được hướng phát triển tiếp theo, nhiều lời chi cho mất ý nghĩa. Cho nên tộc trưởng trực tiếp làm ra lựa chọn đi thôi.”

“Vậy thì ngươi sai lầm rồi. Nếu đại quân của ngươi tiếp cận, có lẽ còn có thể cưỡng ép được ta. Nhưng cố tình lại chỉ có một mình ngươi. Thanh Hà ta hôm nay có kết quả này đều là do ngươi dựng lên, chỉ cần giết ngươi thì cục diện ngươi xây nên tất nhiên sẽ sụp đổ. Tô Trầm, ngươi quá kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức phạm phải sai lầm trí mạng, ngươi nghĩ trong tình thế này ai không dám động ngươi thật sao?” Liên Thành Sơn nói xong đã đứng hẳn người lên.

Theo hành động của hắn, Liên phủ trên dưới những người khác đều vây tới.

Tô Trầm cũng không hề e sợ, nhìn chung quanh, nói: “Nói như vậy là ngươi đã hạ quyết tâm rồi?”

“Tất nhiên.” Liên Thành Sơn trả lời chắc ăn.

Tô Trầm nở nụ cười.

Liên Thành Sơn không hiểu vì sao hắn bật cười, Tô Trầm cười khẽ vài tiếng, mới nói: “Sở dĩ ngươi cự tuyệt ta là vì ngươi cảm thấy ta chỉ có một người lại dám tự mình vào Liên phủ này thì chỉ là đồ tự kiếm chết mà thôi. Mà sở dĩ ta dám đến, cũng là bởi vì cái hiệp rắm chó gì kia.”

Hắn nhìn Liên Thành Sơn: “Quý phủ này của ngươi, ngay cả bên trong chỗ ở của ngươi, tổng cộng có năm tên Khai Dương, hai mươi mốt tên Phí Huyết, bốn mươi sáu tên Dẫn Khí, ba trăm tên võ sĩ. Có lẽ ngươi cảm thấy thực lực như vậy đã rất mạnh rồi, chỉ đối phó một mình ta dĩ nhiên là đủ. Nhưng ngươi đã quên, khi ta trốn khỏi trận chiến ở Nam Lăng sơn, đối mặt ta là bao nhiêu kẻ địch.”

Liên Thành Sơn mặt mày hơi đổi.

“Đương nhiên ngươi có thể bảo là, bây giờ thực lực của Liên phủ đã mạnh hơn trước kia, thế nhưng ta cũng không phải là ta của thời điểm kia.” Tô Trầm chậm rãi lấy Trảm Nhạc Đao ra: “Ta bây giờ, chuẩn bị nhiều hơn trước kia, không những đủ, còn dư thừa! Cho nên ta dám một mình tới, lý do duy nhất là... Một mình ta đã đủ tiêu diệt toàn bộ các ngươi!

“A!”

Trong Liên phủ vang lên một mảnh kêu thảm.

Tiếng kêu thảm này vang lên không ngừng, liên miên không dứt làm cho người ta vừa nghe đã cảm thấy cả người run lên.

Tiếng kêu thảm quây quẩn chừng thời gian một nén nhang rồi rốt cuộc đình chỉ.

Cửa lớn kêu lên kèn kẹt liền mở ra.

Tô Trầm cả người đẫm máu đi ra ngoài.

Khi hắn đi vào, trường sam màu trắng, khi đi ra áo trắng đã hóa áo đỏ, ngay cả Trảm Nhạc Đao trong tay cũng xuất hiện lỗ thủng.

Một thanh nguyên khí cực phẩm rất quý giá thế mà lại xuất hiện tổn hại.

Có thể được trận chiến này thảm thiết đến nhường nào.