← Quay lại trang sách

Chương 601 Luận dũng

Trên người hắn vẫn còn đang đổ máu, có kẻ địch, cũng có của mình.

Hắn có ba mươi bảy chỗ bị thương, trong đó mười hai chỗ là trọng thương, cho dù là Diêm Tảo Sa Hô cùng Huyền Trọng Giáp cũng không ngăn được.

Nhưng hắn vẫn như trước còn sống.

Sống được sinh long hoạt hổ, sống rất vui vẻ.

Tùy tiện uống vào lọ dược tề chữa thương cuối cùng, quơ quơ dược bình như là ôm bầu rượu, sau đó Tô Trầm đánh cái ợ no.

Hôm nay ăn quá nhiều.

Kế tiếp hắn ném dược bình ra ngoài, thành một đường cong trong không trung rồi rơi vào dòng sông nhỏ cách đó không ra phát ra tiếng vang “Thùng”.

Một mực đứng ở bên ngoài quan sát, Cương Nham đi tới: “Giải quyết hết rồi?”

Nhiệm vụ của hắn là phòng ngừa có biến, nếu bên ngoài có người nào muốn vào thì hắn sẽ ngăn cản lại, sau đó bảo đám người Quy Đại Sơn cũng đang ở đây đi nhắc nhở Tô Trầm.

Tô Trầm không nói dối, hắn tới một mình là sự thật, chỉ dẫn theo mấy tên thủ hạ để ứng biến mà thôi.

May mà không có phát sinh sự cố ngoài ý muốn.

“Giải quyết hết?” Cương Nham hỏi. Tuy biết câu này là lời thừa nhưng hắn vẫn hỏi.

“Động thủ chết hết, không động thủ còn sống.” Tô Trầm xoa xoa tia máu ở khóe miệng: “Liên Kiểu còn sống, mặt khác mấy huynh đệ của nàng cũng quỳ hàng, ngươi đi về chọn cho Liên gia một người thừa kế mới đi.”

“Vậy còn Liên Kiểu?”

“Tùy ngươi.”

“Tốt xấu gì cũng phải để ngươi làm trước.”

Tô Trầm dừng chân, nhìn Cương Nham: “Ta phát hiện gần đây người càng ngày càng không giống Nham tộc, không phải Nham tộc đều là thật trầm mặt, thật nghiêm túc sao?”

Cương Nham trả lời: “Ngài hy vọng ta sẽ là một tên Nham tộc như vậy sao? Chủ nhân, nếu ngươi cần thì ta có thể như vậy.”

“Không, ngươi như vậy rất tốt.” Tô Trầm vỗ vỗ bả vai Cương Nham: “Tiếp tục bảo trì.”

Nói xong lên xe ngựa đã chuẩn bị từ lâu, trước tiên dùng Thanh Tẩy Thuật để tẩy trừ thân thể rồi sau đó thay cho mình một bộ quần áo mới, Tô Trầm lại một lần nữa trở lại hình tượng công tử vốn có.

“Đi Thiên Trân Các, không cần nhanh quá.” Tô Trầm nói với bên ngoài, liền nằm xuống ngủ.

Thẳng đến khi Chu Hoành nhẹ nhọng gọi: “Thiếu gia, thiếu gia.”

Tô Trầm tỉnh lại, phát hiện xe đã đến Thiên Trân Các.

“Nhanh thật.” Tô Trầm nói, ánh mắt mê mang buồn ngủ, cảm giác mình mới trôi qua một chốc công phu mà thôi.

“Là tiểu nhân đi nhanh, thiếu gia thứ tội.” Chu Hoành vội nói.

Bước ra cửa xe, tiến vào Thiên Trân Các, chỉ thấy Giang Tích Thủy đang ở bên trong.

Tô Trầm đến cũng không khách khí, nâng đũa lên liền chọn đĩa rau như lang thôn hổ yết đưa vào miệng.

“Làm sao tướng ăn lại chật vật như vậy, cũng không phải không có để ăn.” Giang Tích Thủy cười nói.

Tô Trầm đáp: “Ta một mình diệt hơn một nửa gia tộc, đánh hao phí nguyên lực rất nhiều, khí huyết lỗ lã, thương thế liên tục, ngay cả dược tề đã chuẩn bị tốt cũng đều dùng hết sạch, nếu không ăn nhiều hơn một chút để bồi bổ mình lại thì thật sự sẽ ép khô mình ra mất.”

“Biết lần này ngươi vất vả, cho nên mới gọi cho ngươi toàn là thịt hung thú, đại tư đại bổ, rất thích hợp ngươi.” Giang Tích Thủy nói.

Nguyên sĩ không có chuyện quá bổ không tiêu được, Tô Trầm tiêu hao rất nhiều, cần ăn rất nhiều cơm cho nên không khích khí cuồng ăn uống dại.

“Lại nói chính ngươi đi gieo gió gặt bảo mà thôi, để ta đi với ngươi không được sao? Càng muốn một mình đi. Dù có uy danh một người diệt một tộc thì thế nào? Có ý nghĩa gì sao?”

Tô Trầm nâng đầu đang chôn ở trong thức ăn lên: “Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là vì hư danh nên mới làm như vậy?”

“Không phải sao?”

“Đương nhiên không phải.” Tô Trầm mau lẹ nuốt vào một cái chân, trả lời: “Một mình ta đấu một gia tộc, thứ nhất là vì ta muốn hiểu rõ thực lực của mình, nhìn coi đến cùng là mình đang ở tình trạng gì. Thứ hai là không khổ chiến thì khó có thể trưởng thành. Mấy năm nay ta nắm giữ không ít bí pháp, thần công nhưng mà cho đến nay, ta vẫn cảm giác mình còn chưa có thật sự phát huy ra thực lực của mình.”

Hắn tạm dừng một lát, uống xong một bầu thú huyết tửu, tiếp tục nói: “Ta hỏi qua đạo sư, đạo sư nói cái này là vì ta thiếu thực chiến. Chỉ có trong chiến đấu sinh tử mới có thể toàn diện kích phát tiềm lực của mình, để mình vừa thông hiểu đạo lý vừa đạt được thực lực. Những năm sau này, ta chuyên chú đạt được lực lượng, đạt được các loại nguyên kỹ có thể sánh ngang với huyết mạch quý tộc, nhưng thiếu lịch lãm thiết huyết... Chủ quán, lại tới một đầu Mê Địa Giáp Thú.”

“Cho nên ngươi chạy đi liều mạng với Liên gia, chính là vì trải qua rèn luyện thiết huyết? Cảm giác như thế nào?” Giang Tích Thủy hỏi.

“Không tốt cho lắm.” Tô Trầm lắc đầu.

Hắn nuốt vào một con ngỗng, chỉ chỉa chỗ bị thương ở ngực của mình, nói: “Nơi này, nơi này, còn có nơi này, là bị đao chém, bị chọc cho bị thương, nhưng cũng không có thấy bùng nổ gì cả, càng không có thông hiểu được đạo lý gì. Cảm giác duy nhất cảm nhận được là trong hồi huyết chiến này, mạng người ở trong mắt càng ngày càng không đáng tiền. Ừm, có lý giải nhiều hơn với cách vận dụng nguyên kỹ, nhưng còn xa mới đạt tới đẳng cấp như đạo sư nói.”

“Chắc có lẽ đây là do ở bên ngoài ngươi còn bố trí bọn người Cương Nham.”

“Đây là cái đạo lý gì?” Tô Trầm cười hỏi: “Chẳng lẽ an bài vài cái Cương Nham còn có thể ảnh hưởng làm cho ta không thể tăng lên?”

“Tất nhiên là không ảnh hưởng, nhưng bố trí bọn họ lại thuyết minh ngươi đã có chuẩn bị cho nên mới đánh.” Giang Tích Thủy trả lời: “Ngươi chuẩn bị rồi mới đánh, tất nhiên là ngươi biết ngươi có thể thắng cho nên ngươi mới đánh, vậy thì ý nghĩa ngay từ lúc đầu ngươi vốn không có lòng liều chết rồi. Tuy ngươi chiến đấu vất vả nhưng chung quy chỉ là vất vả mà thôi, tuy bị thương nhưng chung quy chỉ là bị thương mà thôi. Ngươi khổ chiến cùng với những vết thương này đều không nguy hiểm đến tính mạng cho nên không thể coi như là sơn cùng thủy tận được. Không có sơn cùng thủy tận, sao có thể gọi là một trận tử chiến?

Tô Trầm ngẩn ngơ, nhất thời đúng là không nói gì được.

Giang Tích Thủy lại nói: “Ngươi quen tính kế, mọi chuyện đều có nắm chắc mới đánh. Nhưng mà dũng sĩ chân chính là nghĩa khí đặt trước ngực, huyết tính đặt trong lòng, muốn đánh liền đánh, chỉ quan tâm hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng, làm sao lại đi lo lắng mấy cái chuyện nắm chắc, tỷ lệ hay vấn vương này chứ? Khi ngươi lo lắng quá nhiều, khí sẽ mất, đảm sẽ tan, chuyện gì cũng mưu đồ trong lòng, lấy mưu của trí giả lo chuyện của dũng giả, thành công được mới là lạ. Ngươi cho là ngươi đang liều chết, thật ra là đang ra sức mà thôi!”

Tô Trầm nghe vậy giật mình, nói: “Theo ta thấy nếu như không có chuẩn bị trước, cứ vọt lên thì chẳng phải là rất phiêu lưu hay sao?”

Giang Tích Thủy cười nói: “Vốn chính là như vậy. Cái gì gọi là dũng giả chi đạo, nói trắng ra là mấy trăm người xông lên, người sống sót chính là dũng giả kia. Đường này không thích hợp ngươi, ngươi đó, vẫn là an an ổn ổn tiêu soái đi con đường nghiên cứu của ngươi, học phách chi đạo, lấy thực lực chính đạo tuyệt đối nghiền ép đối thủ mới là vương đạo. Về phần một trận chiến sinh tử, liều chết phản kích không thích hợp với ngươi đâu. Nếu có một ngày ngươi thật sự gặp được phiền toái sơn cùng thủy tận thì hãy lo lắng đến con đường này. Đến lúc đó ngươi lại bạo phát ra đầu óc trong suốt thông minh rồi ngộ ra sinh tử nhất niệm vạn pháp gì đó cũng không muộn đâu.”