← Quay lại trang sách

Chương 602 Bày ra dũng

Tô Trầm cười ha ha: “Thụ giáo! Lại tới một chén Tiên Tạc Phượng Vĩ Kê!”

Ăn no.

Uống đã.

Tô Trầm vỗ vỗ bụng: “Rốt cuộc thấy có tinh thần. Đúng rồi, tình huống bên kia sao rồi?”

“Ngươi hỏi ai bên kia?” Giang Tích Thủy cười hỏi.

“Hết luôn.”

“Vương Chiến Vũ xuất động một lần, bị An thành chủ đánh lui trở về. Thân gia không thấy động tĩnh gì, Vệ gia thì từng có ý đồ cứu trợ Lâm gia nhưng bị người của chúng ta ngăn cản.”

“Vệ lão nhân là người nhìn xa trông rộng.” Tô Trầm thở dài nói: “Vậy còn Vu gia?”

Giang Tích Thủy nói: “Ngươi đi hỏi Lỗ Thanh Quang đi.”

Tô Trầm im lặng: “Tên mất dạy này ít nhất hố ta hơn hai lần rồi. Nếu hắn không phải kẻ ngu thì nên biết ta sẽ không bỏ qua cho hắn. Cơ hội cực tốt này có lẽ hắn sẽ không có bỏ qua đâu nhỉ?”

“Hắn đúng là không muốn bỏ qua, nhưng An thành chủ phái Lữ Dặc Dương tự mình giám sát không cho hắn có dịp thừa cơ, cũng như không cho hắn có cơ hội hại ngươi.”

“Bốp!” Tô Trầm lại vỗ cái bàn: “Đang cứu ta đó hả? Hay là đang cứu Lỗ Thanh Quang?”

Giang Tích Thủy thổn thức: “Lấy danh cứu ngươi nhưng là cứu hắn đi. Đáng tiếc bọn Vân Báo uổng công một lần bố trí rồi.”

Đã đào hố cho Lỗ Thanh Quang từ lâu rồi nhưng lại bởi vì duyên cớ ở An Tự Nguyên mà không làm được, Tô Trầm cảm thấy tâm tình không tốt.

Tâm tình này hiện lên trên gương mặt, mang theo vài phần khó coi, vài phần tức giận.

Hắn đứng dậy nói: “Đi!”

“Muốn chạy đi đâu thế?” Giang Tích Thủy hỏi.

Tô Trầm khàn khàn cuống họng, đáp: “Rượu đủ cơm no, tâm tình lại chưa thoải mái, cần phải giết vài người mới xả ác khí ra ngoài được!”

“Ngươi muốn đi giết Lỗ Thanh Quang?” Giang Tích Thủy lập tức ý thức được ý tưởng của Tô Trầm, lắp bắp kinh hãi: “Ngươi nghĩ thông suốt chưa?”

“Nghĩ? Nghĩ cái gì? Không phải ngươi mới vừa nói dũng giả chi đạo, nghĩa khí đặt trước ngực, huyết tính đặt trong lòng, muốn đánh liền đánh, cần suy nghĩ nhiều chuyện làm gì?”

“Nhưng đó không phải là ngươi.”

“Cho nên ta uống rượu rồi mới đi làm. Dựa vào men rượu, nổi điên nổi khùng, năng lượng cũng tràn đầy, đi làm chuyện ngày thường mình không làm, thống khoái một lần, tràn trề một lần, chẳng phải là rất vui vẻ? Nếu ta ngay cả uống rượu vào rồi mà cũng không dám phạm vào một ít sai lầm thì còn nghĩa khí đặt trước ngực kiểu gì?”

Nói xong đã phành phành phành đi xuống lầu.

————————————————

Lỗ Thanh Quang cưỡi chiến mã to lớn dừng ở nơi giao nhau giữa Thập Tam Nhai cùng đường lớn Cam Bát.

Đắc chí.

Ý mãn.

Đối diện hắn là một lão nhân tai rộng.

Hắn gọi là Vu Hoài Ân.

Vu gia đương nhiệm tộc trưởng, người có được Băng Sương Cự Hạt huyết mạch, giờ phút này đang cúi đầu xưng thần với hắn.

Vu gia hàng.

Một trong mười đại quý tộc huyết mạch Vu gia, ngày hôm nay, tại giờ phút này chính thức hướng hắn đầu hàng.

Nếu còn bảo có chuyện gì bất mãn mà nói thì phải là công lao ngày hôm nay có hơn một nửa không phải là của hắn mà là của người trẻ tuổi hắn ghen ghét sâu đậm kia.

Lỗ Thanh Quang đã không nhớ được mình bắt đầu ghen ghét Tô Trầm từ khi nào.

Thời gian lâu lắm rồi, hắn đã không nhớ được, hơn nữa trong loại sự tình này hắn cũng không muốn nhớ tới.

Hắn chỉ cần biết là từ khi có Tô Trầm, hắn đã không còn là nhân vật số hai Thanh Hà thành, không còn là người khiến cho đối thủ kiêng kị sợ hãi, không còn là người được An Tự Nguyên nể trọng nhất.

Thậm chí Vương Chiến Vũ đuổi giết, cũng không có hướng về phía hắn.

Tuy đây là một chuyện tốt nhưng mà loại thái độ không nhìn tới này làm cho hắn căm tức, cáu giận, phẫn nộ.

Cho nên hắn căm ghét Tô Trầm, căm ghét hắn đoạt sự nổi bật của mình, căm ghét hắn uy hiếp địa vị của mình.

Đây là cảm xúc bình thường thôi mà, không phải sao?

Đại đa số mọi người gặp được tình huống này đều sẽ sinh căm ghét.

Cho nên khi Quý tộc liên minh tập kích Tô Trầm, hắn tháo lui Huyết Y Vệ; Khi Quý tộc liên minh bao vây thanh trừ Tô Trầm, hắn án binh bất động.

Hắn không sợ Tô Trầm biết chuyện này.

Hắn biết rồi thì có năng lực làm ra chuyện gì sao?

Không có bằng chứng, lại có An Tự Nguyên ở trên trấn giữ, hắn không làm gì mình được.

Đương nhiên hắn không quên đối phó đối thủ là những quý tộc này.

Cho nên hắn định kế hoạch ngày hôm nay sẽ thả cho Vu gia đi qua, ở sau lưng cho Tô Trầm một đòn, nếu cần thiết thì mình sẽ tự ra tay.

Đây là là lần thứ ba hắn tính kế Tô Trầm, hắn tin tưởng nhất định thành công.

Nhưng tất cả việc này lại bị tên thư sinh chết tiệt kia phá hủy.

Sự tồn tại của Lữ Dặc Dương làm cho Lỗ Thanh Quang không thể thả người.

Hắn khuyên can cùng cảnh báo cũng là đại biểu cho ý tứ của An Tự Nguyên: Hắn không hy vọng ở thời khắc mấu chốt đối phó huyết mạch quý tộc người nhà lại xuất hiện vấn đề.

Cho nên hắn chỉ có thể nhẫn.

Cho đến bây giờ, Vu gia chính thức đầu hàng.

Sở dĩ Vu Hoài Ân đầu hàng là vì có người đưa hắn tin tức của Tô Trầm, nghe được chuyện hắn một thân một mình xông Liên gia, hơn nữa giết Liên gia từ trên xuống dưới mấy lần.

Sau đó hắn liền hàng.

Đây là lý do làm Lỗ Thanh Quang bất mãn.

Hắn vì chiêu hàng Vu Hoài Ân, nói một sọt lời hay ý đẹp, đồng ý cho rất nhiều chỗ tốt nhưng vẫn không bằng một tin tức, một hành động của Tô Trầm.

Hắn có cảm giác mình bị người ta hung hăng tát một tát.

Có cảm giác ngay cả Lữ Dặc Dương khi nhìn hắn cũng mang theo trào phúng, như là đang nói với hắn: “Nhìn đi, ta nói có sai không? Ngươi không thể chọc Tô Trầm. Nếu ngươi chọc hắn, chết tất nhiên là ngươi. Thành chủ không cho ngươi đi là vì cứu ngươi đó.”

“Là vì cứu ngươi đó.”

“Vì cứu ngươi đó.”

“Cứu ngươi đó.”

Lời này liên miên bất tuyệt như là tiếng chuông quanh quẩn trong đầu Lỗ Thanh Quang, làm cho hắn bực bội vô cùng.

Ánh mắt đang nhìn Vu Hoài Ân càng ngày càng lãnh khốc, lạnh lùng nói: “Đến bây giờ mới biết hàng thì còn có ý nghĩa gì? Theo ta thấy không bằng giết cho xong chuyện.”

Vu Hoài Ân kinh hãi: “Lỗ tướng quân, vừa rồi ngươi không có nói như vậy a!”

“Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ. Vừa rồi cho ngươi cơ hội, ngươi không cần. Bây giờ được tin tức thì ngươi sợ, nghĩ đầu hàng. Thế nhưng là chúng ta cần ngươi đầu hàng sao?” Lỗ Thanh Quang híp mắt nói: “Liên gia xong rồi, Lai gia cũng hàng. Mười nhà lớn chỉ còn có bốn nhà. Lưu ngươi lại không làm được cống hiến gì, tương lai còn phải tốn thêm một phần thịt. Làm thịt ngươi, thì sẽ bớt một phần thịt, lại được thêm một phần thịt, chẳng phải là rất tốt?”

Vu Hoài Ân hô to: “Tô Đô Ti phái người tới nói cho mọi người chỉ cần ta hàng thì sẽ bỏ qua chuyện cũ!”

Đưa tin tức cho hắn là người của Nguyên Đô Thự, cũng là người của Tô Trầm, cũng là người đi chiêu hàng hắn.

Lỗ Thanh Quang thờ ơ: “Tô Trầm nói, không phải ta nói. Hắn đồng ý chiêu hàng nhưng ta còn chưa đồng ý.”

Hắn khó chịu trong lòng, rất muốn phát tiết.

Không phát giận lên đầu Tô Trầm được thì liền hảo hảo tính sổ lên đầu Vu Hoài Ân, quát tháo hắn một phen.

Lữ Dặc Dương thấy tình hình này thì hơi nhíu mày.

Nhưng chung quy không nói gì cả.