Chương 603 So dũng khí
Hắn biết Lỗ Thanh Quang đang nổi nóng cần phải phát tiết. Đương nhiên trong tâm lý hắn cũng đang muốn phá hư kế hoạch của Tô Trầm.
Nhưng chuyện này có liên quan gì tới mình?
Ngăn cản hắn không có tác dụng, ngược lại có khả năng sẽ dẫn lửa thiêu thân.
Cho nên, Vu gia, các ngươi tự nhận xui xẻo đi.
Lỗ Thanh Quang ngẩng đầu lên.
Tướng sĩ bốn bề đồng loạt dương đao.
Vu Hoài Ân sợ hãi biến sắc, tim đập nhanh.
Ngay tại thời điểm tuyệt vọng này, lại nghe được thanh âm của Tô Trầm.
“Nếu ngươi không đồng ý chiêu hàng thì ngoan ngoãn cút qua một bên, chớ chắn đường làm hư chuyện của ta. Nếu ngươi dám động vào một cộng tóc gáy của thủ hạ ta thì ta sẽ lấy một đầu ngón tay của ngươi. Nếu ngươi đụng nhiều hơn nữa thì ta sẽ tháo ngươi ra làm tám khối làm thành bánh bao cho chó ăn.”
Tay của Lỗ Thanh Quang cứng ngắc trong không trung.
Muốn hạ xuống.
Nhưng không dám hạ xuống.
“Tô...Trầm!”
Trong kẻ răng ma sát ra mấy chữ, Lỗ Thanh Quang méo đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Tô Trầm chắp tay, từng bước đi tới.
Hai bên trái phải của hắn binh sĩ tự động tách ra.
Không phải không muốn chặn mà chặn không được.
Tựa như là khoái đao chẻ đầu trâu ra, tạo nên cuộn sóng ở hai bên, tất cả đều rất tự nhiên, rất thông thuận.
Đi sau lưng hắn tự nhiên là Giang Tích Thủy, vừa đi còn vừa cười vừa hỏi thăm ân cần: “Mọi người tốt, mọi người vất vả.”
Vu Hoài Ân thấy Tô Trầm lại thì kích động trái tim sắp nhảy ra ngoài.
Tô Trầm từng để hắn kiêng kị cùng oán hận, ở giờ phút này lại trở nên đáng yêu đến thế.
Hắn hô lớn: “Vu Hoài Ân ra mắt Tô Đô Ti, từ hôm nay trở về sau Vu gia nguyện làm ngựa cho Tô Ti sai bảo!”
“Không cần làm ngựa để ta sai, chỉ cần từ nay về sau không được cậy thế hoành hành, chiếu chương nộp thuế đàng hoàng, đo đạc ruộng đồng rõ ràng, nên giao thì giao lên, nên làm thì đi làm, nên thả thì thả ra, nên cẩn trọng trước sau, làm một vị thị dân lương thiện như trước kia là được.”
“Đó là tự nhiên, đó là tự nhiên.” Vu Hoài Ân vội vàng hồi đáp.
Quan phủ tranh đấu với thế gia, mấu chốt căn bản nằm ở lợi ích. Ngồi trên một ngàn mẫu ruộng tốt, lại báo lên có mười mẫu, một năm thu trăm vạn cự phú, nộp thuế lại chỉ có trăm ngàn, thêm vào hoành hoành phố xá, đánh người lương thiện, giết người lương thiện đều là những tội của thế gia quý tộc, là thứ gây nên tranh chấp bây giờ.
Nếu là tuân thủ quy tắc, luật pháp thì tự nhiên không có chuyện gì.
Chỉ là thế gia lớn mạnh sao chịu tuân thủ những quy tắc này, bởi vì vậy mới gây ra nhiều loại va chạm.
Hôm nay nếu đã hàng thì tự nhiên phải tuân thủ quy củ.
Vu Hoài Ân miệng toàn đáp ứng, còn Lỗ Thanh Quang vẻ mặt càng ngày càng khó coi: “Tô Trầm, vừa rồi ngươi nói chuyện bằng ngữ điệu gì thế?”
Tô Trầm cười mị mị, quay đầu lại nói: “Ngươi điếc à? Hay là nghe không rõ? Ta có thể lập lại một lần. Ta bảo ngươi lăn qua một bên, dám động vào người của ta một tí thì ta sẽ xé ngươi ra.”
Lỗ Thanh Quang nhìn hắn, sát khí trên mặt ngày càng nồng hậu.
Hắn đang tính toán nếu ra tay vào lúc này thì có thể giết được Tô Trầm hay không, có bao nhiêu phần nắm chắc?
Hắn nghe nói chiến tích Tô Trầm thoát khỏi chiến trường Nam Lăng Sơn, cũng biết được Tô Trầm vừa đi đồ sát Liên phủ.
Nhưng dù sao hắn không chưa gặp qua chuyện đó, quan trọng nhất là hắn không tin.
Hắn không tin một người vô huyết lại cường đại như vậy, không tin Tô Trầm dựa vào một thân mình mình có thể làm ra tất cả chuyện này.
Hắn cho rằng Tô Trầm trốn về được từ Nam Lăng Sơn là vì có Long Khánh Giang tiếp ứng, hắn cho rằng Tô Trầm một người có thể diệt một nhà là do hắn dẫn theo nhiều Ảnh Thị.
Hắn tìm một đống lý do cho cái chiến tích của Tô Trầm, thậm chí còn thống khoái thuyết minh những chứng cứ này là đúng. Ví dụ như Long Khánh Giang thật sự giúp hắn trốn ra Nam Lăng Sơn, mà hắn cũng không có một thân một mình đi Liên phủ.
Cho nên hắn không sợ.
Huống chi hắn còn có một đám binh sĩ trung thành.
Lỗ Thanh Quang tin tưởng những binh sĩ này mạnh hơn người Liên phủ nhiều lắm.
Cho nên hắn vẫn có tin tưởng, có nắm chắc khi đối mặt với Tô Trầm.
Nhưng hắn cũng không có vì thế mà động thủ bởi vì Lữ Dặc Dương vẫn còn đang ở đây, có một số chuyện dù sao vẫn phải làm cho chính trực một chút, hơn nữa một số trường hợp không thể không nói cho rõ ràng.
Hắn xoay người, nhìn Lữ Dặc Dương: “Lữ tiên sinh, ngươi thấy rồi đó. Tô Trầm này ỷ vào một ít công lao đã ngang ngược càn rỡ, kiêu ngạo bảo thủ như vậy. Nếu như thật sự có thêm tý công lao nữa thì hắn sẽ vô pháp vô thiên cho mà xem.”
Lữ Dặc Dương gật đầu: “Đã thấy rồi. Tô Trầm, chú ý lời nói của ngươi, mọi người đều là người một nhà cả.”
Hắn nói không nhiều nhưng ngắn gọn có lực. Bởi vì hắn đại biểu cho An Tự Nguyên, là Thành chủ Thanh Hà thành, là núi dựa lớn nhất của Tô Trầm.
Tô Trầm nhìn cũng không nhìn hắn, chỉ nói: “Ngươi là cái đinh gì? Cũng xứng sai bảo ta sao? Khi Lỗ Thanh Quang muốn giết ta sao ngươi lại không nói lời nào? Cẩu vật vô dụng!”
Hắn biết Lữ Dặc Dương là mặt hàng gì.
Đừng nhìn người này như là một tên mưu sĩ.
Thật ra người này không dũng cũng không mưu, An Tự Nguyên dùng hắn chỉ là thuật che mắt mà thôi, để cho toàn bộ mọi người nghĩ là những mưu đồ kế đẹp của Phủ thành chủ là đều xuất ra từ vị Dặc Dương tiên sinh này.
Thật ra là vị Dặc Dương tiên sinh này chỉ là bài trí, là sủng vật thậm chí ngay cả sủng vật cũng không bằng.
Tuy là như thế nhưng đến cùng hắn vẫn là người của An Tự Nguyên.
Đánh chó phải xem mặt chủ.
Nhục chó như vậy, khó tránh khỏi đả thương người ta.
Nhưng Tô Trầm không quan tâm.
Lữ Dặc Dương biến sắc, chỉ vào Tô Trầm nói: “Ngươi... Ngươi... Ngươi ngươi ngươi ngươi!”
Tô Trầm trừng mắt: “Ngươi còn dám chỉ ta nữa ta liền vặn gãy ngón tay của ngươi, sau đó chặt đứt cánh tay của ngươi, cho người từ nay về sau trở thành người không tay, coi coi có dám chỉ nữa hay không!”
Lữ Dặc Dương bị dọa giật mình, thu hồi tay lại không dám chỉ nữa, chỉ có thể hoảng sợ nhìn về phía Lỗ Thanh Quang.
Trong mắt của Lỗ Thanh Quang có lóe lên tia sáng kỳ dị: “Ngay cả người của An thành chủ cũng dám mắng, Tô Trầm đầu óc của ngươi bị hư rồi. Lẽ nào sau khi thu thập mười đại quý tộc xong thì ngươi sẽ thu thập An đại nhân luôn hay sao?”
“Kế tiếp ta đi thu thập ai ngươi không cần phải xen vào, có điều ngay bây giờ ta liền muốn thu thập ngươi đây!” Tô Trầm lặng lẽ nói một câu.
Hắn nói xong, xuất đao.
Trảm Nhạc Đao!
Giẫm chân tại chỗ.
Yên Xà Bộ.
Trước mặt là hàng trăm binh sĩ chen chúc ngăn trở, hắn phóng về Lỗ Thanh Quang.
Xung phong!
Nói đánh liền đánh!
Hắn tới như gió, nhanh cực nhanh, làm cho mọi người chấn động.
Không tưởng được, không kịp trở tay.
“Ngăn hắn lại!” Lỗ Thanh Quang gào to.
Mặc dù đã từng có suy nghĩ làm thấp Tô Trầm xuống, nhưng ít ra Lỗ Thanh Quang còn không cho rằng mình mạnh hơn Tô Trầm, không tới mức bước ra liều mạng sinh tử với Tô Trầm.