← Quay lại trang sách

Chương 604 Hấp dẫn cuối cùng (Thượng)

Sự hung ác của hắn là nằm trên đám binh sĩ kia, tự nhiên sẽ muốn phát huy ra tác dụng cùng hiệu quả của đám người này.

Hoa lạp lạp, tiếng binh khí vang lên.

Đao thương kiếm kích phân biệt chỉ về phía Tô Trầm.

Các binh sĩ vừa động, Giang Tích Thủy cũng động.

Hắn dương tay tung ra một cái túi.

Trong cái túi toàn là rượu.

Rượu mang ra từ Thiên Trân Các, là Kim Phong Ngọc Lộ Tửu.

Nước rượu văng ra từ trong túi, mang theo mùi rượu bay khắp trời.

Mùi vị nồng đậm.

Đồng thời vô số giọt rượu bay vút trong không trung, bắn về phía một gã binh sĩ.

Phốc phốc phốc phốc.

Những binh sĩ vây quanh Tô Trầm, đều gục hết.

Nước rượu đánh vào trên người bọn họ, men rượu chui vào trong cơ thể bọn họ, thẳng vào tâm trí, trong nháy mắt mê muội.

Chỉ một giọt rượu đã làm say một người.

Không chỉ bởi vì men rượu mạnh mẽ, càng là bởi vì thủ pháp xảo diệu của Giang Tích Thủy, trực tiếp đẩy men rượu vào trong não để phát huy tác dụng.

“Thơm quá.” Một ít binh sĩ ngã xuống ngay lập tức, thậm chí còn hiện lên ý niệm như thế ở trong đầu.

Tô Trầm vẫn còn đang xung phong.

Không ai có thể chống lại.

Sau lưng hiện lên hình ảnh cự nhân, bốc cháy hắc ám hỏa diễm.

Ám Viêm Hóa Thân!

Ánh đao của Trảm Nhạc Đao bắt đầu biến dài rồi mở rộng, theo sự xung phong của Tô Trầm biến thành đường đao hoàng kim, trong mắt hắn lóe lên tinh quang, giơ đao lên hướng về Lỗ Thanh Quang.

Đánh xuống.

Ánh đao dài tới ba mươi trượng.

Ánh đao rất dài, rất mạnh mẽ, nhìn rất đã mắt!

Trong đầu Lỗ Thanh Quang hiện lên ý niệm như vậy, nhưng động tác cũng không vì vậy mà chậm.

Ngay tại lúc Tô Trầm ra tay, hắn đã làm ra một vòng bảo vệ cho mình, kích phát thần công hộ thể phát ra kình khí chấn động, tiếp đó lại giơ Hải Kim Sóc ném mạnh tới Trảm Nhạc Đao của Tô Trầm.

Khanh!

Tiếng kim thiết đụng nhau vang lên thật lớn như là chuông đồng, vang vọng bên tai tất cả mọi người.

Sau đó thứ đầu tiên Lỗ Thanh Quang nhìn thấy đó là kình khí chấn động đánh vào Ám Viêm Hóa Thân của Tô Trầm nhưng chỉ nổi lên được một mảnh hoa lửa liền biến mất không thấy gì.

Sau đó Hải Kim Sóc của mình bắt đầu gãy rồi nứt thành hai nửa.

Kế tiếp vòng bảo vệ trên người hắn ảm đạm đi một chút.

Sau cùng chính là hắn, sau khi phát ra một tiếng răng rắc nhỏ thì trên trán chảy ra một đường máu, rồi nhanh chóng lan khắp người.

“Thì ra, thực lực của ngươi đã...”

Hắn muốn nói gì, lại không thể nói hết, thân thể cứ như vậy nâng lên rồi chia làm hai nửa ngã xuống.

Một đao.

Bại vong!

Vương phủ.

Đây đã từng là đại viện Vương gia, uy vũ lừng lẫy, có thạch sư giữ cửa, mang theo khí phách trấn áp yêu quỷ không thể gần người.

Nhưng mà hôm nay, thạch sư nọ đã trở thành chó giữ cửa đáng thương, bị câm không dám hó hé gì.

Rất nhiều binh sĩ đã vây quanh nơi này chật như nêm cối.

Bọn họ nghiêm túc, đứng yên một chỗ, bọn họ trang nghiêm, hung ác cùng cực.

Bọn họ vây Vương phủ chật như nêm cối.

Sát khí lạnh lẽo này, khí thế trang nghiêm này ngưng tụ cùng một chỗ, như là một tảng mây đen thật lớn ở trên đầu Vương phủ, làm cho người ta có cảm thấy rất áp lực.

Vương phủ, chung quy chỉ là phủ đệ của ngươi họ Vương, không phải là phủ đệ Vương gia.

Cho nên khi những binh sĩ này vây quanh phủ đệ thì mọi người đã biết tai họa ập đầu.

Tuy Vương gia đại lão gia, lão tộc trưởng từng người đi ra ngoài.

Nhưng đáng tiếc bọn họ bị đánh phải quay trở vào trong.

An Tự Nguyên ngồi trên Tứ Hải Thanh Bình Xa, cái đầu lớn bóng loáng, cười nói với người trong phủ: “Vương lão nhân, ngươi tu hành đã mấy trăm năm rồi đó, quả nhiên là càng sống càng hồi xuân. Người ta khi về già đều sẽ làm ra cống hiến, chỉ cần mình không ngã thì gia tộc sẽ không ngã. Cái đó gọi là siêu nhiên không đếm xỉa chuyện đời. Còn ngươi thì hay rồi, cuốn vào vũng nước đục này, tiếp tay cho đám nguồi trẻ tuổi. Lại không biết, một khi chấn nhiếp không được nữa thì mình sẽ là người phải xuống tràng, nghênh đón giông bão.”

Vương Chiến Vũ đứng trên nóc nhà phất tay áo, nói: “Ngươi nói đúng, là ta không chịu nổi việc con cháu cầu khẩn, luyến tiếc không bỏ được cơ nghiệp của đám con cháu này nên tự mình hạ tràng, làm hỏng quy củ, mới dẫn đến tai họa ngày hôm nay. Nhưng muốn diệt Vương gia ta thì còn kém lắm. An Tự Nguyên, không lẽ ngươi dám tấn công Vương gia của ta hay sao? Hoặc là ngươi cảm thấy bằng ngươi là có thể đánh bại ta?”

An Tự Nguyên cười to: “Lão nhân gia ngài tam phẩm liên thai, ta chỉ là nhị phẩm mà thôi sao có thể đối kháng với ngươi. Nhưng bản quan tốt xấu gì cũng là người trong triều đình, được ban cho Bình Loạn Ấn, lấy được Thanh Bình Xa, làm chủ bình an của một phương. Nếu ngươi muốn chiến một trận với ta thì ta sẽ liều mạng lại với ngươi thôi, ngươi thấy thế nào?”

Vẻ mặt Vương Chiến Vũ xanh mét.

An Tự Nguyên có thể lấy lực một người đối kháng mười nhà cho đến bây giờ đương nhiên không chỉ có uy phong của nhà quan, mà cũng có thực lực tự thân của hắn nữa, còn có Bình Loạn Ấn, cùng Thanh Bình Xa này.

Bình Loạn Ấn cùng Thanh Bình Xa không chỉ là trọng bảo nguyên khí mà còn đại biểu cho uy nghi của Hoàng gia.

Hai vật này một công một thủ, Bình Loạn Ấn đánh giết không luận tội, Thanh Bình Xa bảo vệ bản thân.

Chỉ cần An Tự Nguyên ngồi trên Thanh Bình Xa thì Vương Chiến Vũ sẽ không thể công kích tùy tiện, nếu không sẽ phạm vào tội nặng.

Đương nhiên, Vương Chiến Vũ chưa chắc đã không gánh vác được, nhưng hắn vừa mới hướng lên trên để giải quyết một số dấu vết rồi, nếu lại đến nữa thì thật sự không dễ ứng phó chút nào.

Quan trọng nhất là, cho dù đánh thì không nhất định hắn sẽ thắng!

Ngoại trừ tay cầm Bình Loạn Ấn, chân đạp Thanh Bình Xa ra An Tự Nguyên còn có rất nhiều thủ hạ là cao thủ, có Tam Lang, Tứ Mãnh, có mười sáu Huyết Thủ, có năm trăm Huyết Y Vệ cùng ba ngàn Liệt Khuyết Sĩ.

Những người này đều đã ra mặt.

Nếu mười đại quý tộc liên thủ, không, cho dù chỉ có một nhà quý tộc đến viện trợ thì Vương Chiến Vũ chắc chắn không e ngại gì.

Nhưng lấy một chọi một thì Vương Chiến Vũ không thể không kiêng kị mà rút lui.

Huy động toàn bộ lực lượng, chỉ để vây khốn hắn ở đây.

Vương Chiến Vũ nhìn An Tự Nguyên, nói: “Ngươi thật sự tin chỉ bằng một cái Tô Trầm là có thể giải quyết chín nhà còn lại?”

“Ta có không tin thì cũng không thể không tin.” An Tự Nguyên trả lời: “Bởi vì hắn đã giết Thân Nguyên Đồng, phế Vệ Thái, diệt Hà gia cùng Hùng gia, mượn sức Long gia, còn bây giờ thì đang đi chiêu hàng Lâm gia. Khi ta và ngươi đang nói chuyện, hắn đang ngựa không ngừng vó diệt trừ từng vị từng vị hảo bằng hữu của ngươi. Hôm nay, nhất định là một đêm đổ máu, là một đêm long trời lỡ đất.”

“Có thể bọn họ sẽ không thúc thủ.”

“Không sai. Chúng ta cũng đã có chuẩn bị cho trường hợp đó. Lỗ Thanh Quang, Nguyên Đô Thự, thậm chí còn có Tam Giang Quân, Tô Trầm đã bày ra rất nhiều chuẩn bị ở hậu kỳ rồi, ngoài ra ta cũng có chuẩn bị một chút. Có lẽ không thể tấn công tất cả bọn họ, nhưng mỗi khi đi ra một bước thì mười nhà sẽ thiếu một nhà. Như vậy đã rất tốt rồi.”

An Tự Nguyên cười mị mị, giọng nói ôn nhu đến lạ kỳ.