Chương 605 Hấp dẫn cuối cùng (Hạ) (1)
Hắn nói: “Chuyện này là Tô Trầm làm, có hậu quả, thù hận gì thì hắn cũng là người chịu trách nhiệm đầu tiên, còn chỗ tốt thì ta sẽ hưởng. Cho nên chuyện này chỉ có thành công đến đâu mà sẽ không có thất bại.”
Vương Chiến Vũ lòng lạnh băng.
Hắn biết An Tự Nguyên nói không sai, trận này bọn họ đã thua rồi, khác biệt chỉ là thua nhiều hay thua ít, ai có thể lưu lại một phương mà thôi.
Bọn họ không có khả năng giết sạch toàn bộ quý tộc.
Tô Trầm biết điểm này, An Tự Nguyên biết điểm này, Vương Chiến Vũ cũng biết điểm này.
Nhưng Vương Chiến Vũ tạm thời chưa muốn hàng.
Bởi vì hắn vẫn còn ôm hy vọng.
Hy vọng chín nhà khác có thể xông ra vòng vây đi cứu hắn.
Nhưng từng người từng người mang tin tức xấu truyền đến, làm cho lòng Vương Chiến Vũ dần dần lạnh đi.
Lâm gia hàng.
Trần Văn Huy đã chết.
Liên gia vong.
Lai gia đầu hàng.
Một người tiếp một người mang in tức xấu thần tốc chạy tới, xếp thành đường, thành hàng, thậm chí không cho người ta có thời gian để thở dốc.
Khi Vương Chiến Vũ nghe được tin Vệ gia cũng đã hàng thì hắn rốt cuộc từ bỏ.
Hắn biết đã không thể đợi thêm phút giây nào nữa, đợi thêm chút nữa thì có khả năng người ta sẽ không cần hắn phải đầu hàng.
Cho nên hắn nói: “Vương gia ta nguyện ý nhận thua, từ nay về sau phụng mệnh An thành chủ làm việc. Sẽ giao ra thuế ruộng, thuế nhà, tài nguyên thổ địa, những thứ liên quan đều giao nộp hết. Ngay cả Hà Tây lâm cùng thủy đạo cũng có thể nhượng lại.”
An Tự Nguyên thở dài: “Hà Tây lâm cùng thủy đạo đã không thuộc về ngươi nữa rồi, đó là của Tô Trầm, đã đến nước này rồi ngươi cần gì phải dùng tâm cơ để đùa bợt nữa chứ.”
Vương Chiến Vũ cắn chặt răng: “Vương gia nguyện ý giao ra tất cả giao dịch, mặc Thành chủ xử lý.”
An Tự Nguyên lắc đầu: “Không có ý nghĩa gì. Hôm nay ngươi giao ra thì ngày mai ngươi có thể lại cầm về. Tiền tài là vật ngoài thân, ngươi biết, ta biết, ai cũng biết.”
Vương Chiến Vũ chà chà chân: “Vương gia nguyện ý giao nạp thêm trăm vạn nguyên thạch.”
An Tự Nguyên đáp: “Ý cửa Tô Trầm là ai cũng sống được nhưng riêng ngươi không sống được. Thành Thanh Hà không cần thêm Diêu Quang cảnh.”
“Vương gia ta có Phá Toái Đao, Ngọc Long Toa, Bách Luyện Thần Giáp, hoàn toàn có thể hiến cho Thành chủ.”
An Tự Nguyên càng cười thích chí, ngoái tai: “Vậy thì ta cũng không ngại, ngươi thêm vào Chiến Vương Quyền, Phong Chúc Chưởng cùng Phá Diệt Thiên Vương Pháp luôn đi.”
Vương Chiến Vũ lòng đau như cắt.
Nhưng mà hắn không thể không đáp ứng.
Khống đáp ứng, sẽ chết.
Không đáp ứng, cả nhà sẽ bị giết.
Đáp ứng, toàn bộ gia dịch, tài sản, bảo vật thậm chí công pháp đều bị thu đi.
Nhưng ít ra còn có thể sống sót.
Sống được là tốt rồi.
Sống thì sẽ có cơ hội.
An Tự Nguyên nói không sai, Vương Chiến Vũ hận Tô Trầm.
Tuy toàn bộ chỗ tốt đều thuộc về An Tự Nguyên nhưng hận ý ngập trời kia lại nằm ở trên đầu Tô Trầm.
Đây là chỗ giảo hoạt của An Tự Nguyên.
Hắn không cần làm bao nhiêu chuyện đã giải quyết đối thủ rồi, thậm chí cũng đã giải quyết uy hiếp to lớn kia lên đầu Tô Trầm.
Thật sự nghĩ An Tự Nguyên không cố kỵ Tô Trầm chút nào sao?
Sai rồi.
Một tên thủ trưởng không biết cố kỵ cấp dưới không phải là thủ trưởng đủ tư cách.
Ít nhất An Tự Nguyên nghĩ như vậy.
Chỉ là hắn không giống như Lỗ Thanh Quang liều lĩnh, vô năng, xúc động, ngu xuẩn như vậy.
Hắn sẽ lựa chọn thời cơ tốt nhất, dùng biện pháp không ai hay biết giải quyết tất cả.
Vương Chiến Vũ sống, vậy thì tất nhiên sẽ tiếp tục tranh đấu với Tô Trầm.
Bọn họ đấu nhau, mình có thể an ổn ngồi đài cao, tọa sơn quan hổ đấu.
Cái này gọi là kế sách cân bằng.
Chỉ có như vậy, vị trí của hắn mới càng vững, quyền thế càng lớn hơn.
Nhưng đúng lúc này, hắn thu được tin tức.
Lỗ Thanh Quang đã chết.
Báo tin chính là Lữ Dặc Dương.
Hắn còn sống, có điều sợ tới mức cả người run rẩy, mặt trắng môi tái, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp, với lại hắn giải thích ba lần mới ra được chuyện.
“Ngươi nói, hắn chỉ dùng một đao đã giết chết Lỗ Thanh Quang?” An Tự Nguyên nhíu mày hỏi.
Hắn không quan tâm vì sao Tô Trầm giết người, tại sao lại dám giết người, chỉ quan tâm Tô Trầm đã dùng thủ đoạn như thế nào.
Một đao.
Một đao đã giết chết Lỗ Thanh Quang.
Cho dù một đao này có ngưng tụ toàn bộ lực lượng, tề tụ toàn bộ tinh khí thần của Tô Trầm thì cũng rất đáng sợ.
Khó trách hắn có thể giết chết Thân Nguyên Hồng.
An Tự Nguyên hỏi: “Hắn có nói gì không?”
“Hắn nói... hắn sẽ... tự... tự mình đến đây... để báo cáo... với Thành chủ.” Lữ Dặc Dương lắp bắp nói.
An Tự Nguyên nhìn bộ dạng của hắn như vậy, không khỏi cảm thấy thật phiền chán.
Hắn sờ sờ mặt Lữ Dặc Dương, ôn nhu nói: “Một cái Tô Trầm đã dọa ngươi sợ đến như vậy sao? Tốt xấu gì cũng là quân sư, là mưu thần của ta, bị dọa vỡ mật như vậy thì sao còn gọi là mưu sĩ được?”
Lữ Dặc Dương khóc ra tiếng: “Người kia, rất chán ghét... Hắn... hắn hù dọa người ta.”
Thanh âm dần dần có chút mềm.
An Tự Nguyên liền buông tiếng thở dài: “Ngươi không nên làm ra tư thái này ở đây. Tuy ta không nỡ với ngươi, nhưng không có lựa chọn nào khác.”
“Đại nhân...” Lữ Dặc Dương giật mình nhìn An Tự Nguyên, sau đó tay của An Tự Nguyên đã nắm lấy yết hầu của hắn.
Hắn liều mạng muốn thoát ra nhưng không cách nào giãy dụa được.
Đôi mắt dần dần mất đi ánh sáng, sau cùng vô lực buông tay.
An Tự Nguyên tùy tiện vứt đi, xoa xoa tay: “Tự mình đến đây để báo cáo à? Việc này có chút phiền phức.”
Màn giết người này rất nhiều người không thấy rõ nhưng Vương Chiến Vũ thì thấy rành rọt.
Nhưng hắn không kỳ quái, hắn đã sớm biết An Tự Nguyên có yêu thích đặc thù, nhưng chuyện này cũng không có tác dụng gì, thậm chí còn rất vô nghĩa.
Chỉ là giờ phút này hắn đột nhiên ra tay, xem ra trong lòng đã nổi giận rồi.
Chỉ không biết là hậu quả sẽ như thế nào.
Vương Chiến Vũ hơi lo lắng.
Bởi vì vừa mới đàm phán giao dịch tốt, nhưng nhìn tình hình này có lẽ sẽ có biến hóa.
An Tự Nguyên không nói một tiếng lâm vào trầm mặc, đang đợi người.
Không qua bao lâu, Tô Trầm đã đến.
Hắn thật sự tự mình tìm An Tự Nguyên để báo cáo.
Nhưng là có mang theo một đám người gặp An Tự Nguyên.
Trường Thanh Bang, Ác Hổ Bang, Tam Giang Quân, Long gia, Lâm gia, Vu gia.
Còn có Vệ gia!
Vệ gia cũng đã hàng.
Chuyện này làm cho An Tự Nguyên cảm thấy thật kinh ngạc.
Hắn nhìn về phía Tô Trầm: “Sao ngươi làm được?”
Tô Trầm trả lời: “Ta đáp ứng Vệ Phái, chỉ cần hắn đáp ứng nghe lời ta thì ta sẽ chế dược tề cho hắn, làm cho hắn trong vòng một năm sẽ trở lại Diêu Quang.”
An Tự Nguyên: “Hắn dựa vào cái gì để tin ngươi có năng lực kia, hơn nữa hắn có ý nguyện đó sao?”
Tô Trầm: “Trở về Diêu Quang không chỉ cần dược, còn cần công pháp hơn nữa Dược Sư phải có tinh thần lực đạt yêu cầu. Ta không những là Dược Sư, còn là Y Sư, càng thông thấu nhân thể, biết lý niệm tuần hoàn, ngoài ra tinh thần lực đủ yêu cầu cho nên ở phương diện năng lực này ta vừa vặn là số ít đạt được yêu cầu.”