← Quay lại trang sách

Chương 606 Hấp dẫn cuối cùng (Hạ) (2)

Sau đó Tô Trầm lại nói: “Bây giờ ta là Khai Dương cảnh, tương lai sẽ trùng kích Diêu Quang. Trùng kích Khai Dương với trùng kích Diêu Quang hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, cho dù là huyết mạch quý tộc thì cũng phải thử nghiệm nhiều lần, trăm người làm thành công chỉ một. Vì bảo đảm có thể thành công, ta ước gì có một ít Diêu Quang cảnh chịu cho ta nghiên cứu. Vệ tộc trưởng từng là Diêu Quang, bây giờ là Khai Dương, chính là đối tượng nghiên cứu tốt nhất. Đó là cơ hội ngàn năm một thuở. Ta luyện dược cho hắn, hắn chịu cho ta làm nghiên cứu, hai bên có lợi, cho nên ta cũng có ý nguyện kia.”

An Tự Nguyên nghe vậy ngây người: “Ngươi không sợ sau khi hắn trở lại Diêu Quang thì sẽ tìm ngươi gây phiền toái sao?”

Tô Trầm cười đáp: “Ta càng sợ thành chủ buông tha cho Vương tộc trưởng, sẽ khiến cho đám người chúng ta sẽ gặp phải hậu hoạn khôn cùng.”

An Tự Nguyên liền trầm mặt xuống: “Tô Trầm, ngươi muốn dạy ta nên làm như thế nào sao?”

Tô Trầm liền cười: “Tô Trầm không dám. Chỉ là ta không có ý nghĩa dưỡng hổ lưu họa. Kỳ thật cho đến bây giờ Tô Trầm muốn làm nhất là hai việc.”

“Ồ? Là hai việc gì?”

“Thứ nhất, làm tốt chức trách của mình. Nhiệm kỳ của ta ở Thanh Hà chỉ có mười năm thôi, mười năm sau chính là ngày tự do. Nhưng trong mười năm này, ta nghĩ mình nên làm thật tốt chuyện của mình. Mà bây giờ, còn có bốn năm.”

“Vậy một chuyện khác?”

“Đó là an tâm thanh tịnh làm nghiên cứu của mình. Bình thường mà nói, chỉ cần không chọc ta thì ta cũng không muốn chọc người.”

“Nếu đã chọc ngươi rồi thì sao?” An Tự Nguyên hỏi.

Tô Trầm trả lời: “Chỉ cần không phải mối thù không thể hóa giải thì có khi ta sẽ không so đo. Vì dụ như năm năm này từng có người tính kế ta nhưng khi đó ta không so đo với hắn.”

An Tự Nguyên biết hắn chỉ là việc lúc trước Lỗ Thanh Quang bí mật điều Huyết Y Vệ đi.

Hắn nói: “Nhưng bây giờ ngươi đã giết hắn rồi.”

“Đó là vì hắn lại chọc ta.” Tô Trầm trả lời: “Kỳ thật ta âm thầm suy nghĩ sẽ hòa bình ở chung, sống thật tốt cho qua ngày, an tâm làm nghiên cứu.”

“Vì cái gì?” An Tự Nguyên hỏi: “Ngươi có tiền đồ tốt lại không cần, lại đi vùi đầu khổ sở nghiên cứu?”

“Mỗi người đều có lý tưởng của riêng mình.” Tô Trầm trả lời: “Lý tưởng của ta là lấy thân thể vô huyết đi tới cực hạn nguyên lực. Mà bây giờ, con đường này ngay cả một nửa cũng chưa đi được. Ngài nói coi, ta còn có tâm tư đi lục đục với người khác sao?”

“Chỉ sợ thế sự như cờ, phong vân biến đổi làm cho ngươi không thể không quan tâm thế sự.”

“Vậy thì phải tận tâm tận lực, mặc kệ tương lai ra sao, ít nhất cố gắng phấn đấu đã rồi nói sao.”

An Tự Nguyên hít sâu một hơi: “Ý ngươi là, qua chuyện hôm nay ngươi sẽ vùi đầu nghiên cứu, không màng thế sự?”

“Có thể xử lý sự vụ ở Nguyên Đô Thự, cũng có thể sẽ quan tâm tới chuyện của hảo bằng hữu.”

“Nếu mọi người không ai xảy ra chuyện gì?”

“Vậy thì vĩnh viễn không xảy ra chuyện gì.” Tô Trầm trả lời rất chắc ăn.

Nói đến một bước này, mọi người đã sáng tỏ tâm tư.

An Tự Nguyên thật sự có tính kế, nhưng Tô Trầm không so đo, không quan tâm.

Hắn chỉ cần tất cả mọi thứ có thể lần nữa quay trở về trên quỹ đạo, thì những chuyện như thỉnh thoảng tâm tư, tính kế nhỏ nhặt, những việc không làm ảnh hưởng toàn cục, hắn hoàn toàn có thể hiểu dùm.

Hắn sẽ vẫn như trước tôn trọng hắn, tôn sùng hắn, nghe lệnh hắn.

Thẳng cho đến bốn năm sau, kết thúc nhiệm kỳ mười năm.

Đây là tín hiệu cầu hòa.

Có ít người có khả năng sẽ tiếp nhận.

Có ít người có khả năng sẽ kháng cự.

Mà An Tự Nguyên thì lựa chọn tiếp nhận.

Tuy đằng trước đã có hiềm khích, nhưng Tô Trầm đã nói thấu triệt rõ ràng như vậy thì An Tự Nguyên nguyện ý tin tưởng một lần.

Suy cho cùng, không phải mỗi một lần va chạm đều vui vẻ, tất cả đều phải thông qua máu chảy ngập đường để giải quyết.

Vì vậy An Tự Nguyên gật đầu nói: “Được, theo ý của ngươi.”

Hắn quay đầu nói với Vương Chiến Vũ: “Coi bộ, những đồ tốt của ngươi, ta sẽ thu hết.”

Vương Chiến Vũ mặt mày một mảnh trắng bệch: “Nếu sau khi ta dâng lên hết thảy rồi tự sát, ngươi có thể bảo vệ Vương gia ta vô sự không?”

An Tự Nguyên nhìn Tô Trầm.

Tô Trầm trả lời: “Ta chỉ là khách qua đường, tương lai nhất định nhàn vân dã hạc. Cho dù lưu lại cừu nhân thì cũng sợ khó có thể làm khó dễ ta được. Cho nên chỉ cần An thành chủ không ngại thì ta đây cũng không ngại.”

An Tự Nguyện hơi gật đầu.

Vương Chiến Vũ thở dài một hơi: “Vậy thì đa tạ.”

Trở tay một chưởng, đánh vào thiên linh cái của mình.

Vương Chiến Vũ chết, làm cho trận chiến giữa quan gia cùng thế gia toàn diện chấm dứt.

Trận này lấy chiến thắng của An Tự Nguyên cùng Tô Trầm làm điểm kết thúc, đánh dấu thành Thanh Hà tiến vào một thời đại hoàn toàn mới.

Thời đại Thành chủ thống trị.

Tất cả theo lời của Tô Trầm, sau trận chiến Tô Trầm không có tham dự vào chuyện phân chia quyền lực: Ti tra xét cùng Thành vệ quân toàn bộ giao cho người của An Tự Nguyên phụ trách, ngay cả Nguyên Đô Thự cũng cho phép An Tự Nguyên phái người vào. Đại bộ phận hắc bang thành Thanh Hà được An Tự Nguyên chỉnh hợp, thậm chí ngay cả Tam Giang Quân cũng xoay chuyển bản tính, nghe sự điều hành của An Tự Nguyên, khống chế thủy đạo. Khiến cho cả thành Thanh Hà đã rơi vào trong tay An Tự Nguyên.

Nhưng ở phương diện phân chia tài phú thì Tô Trầm không nhượng bộ. Rất nhiều cửa hàng bị bán đấu giá, tiền đoạt được có một phần lớn rơi vào trong tay Tô Trầm. Hà Tây lâm hoàn toàn bị Tô Trầm nắm trong tay, trong tương lai vài năm tới nơi này sẽ là nơi hắn phát triển máy móc. Cũng bởi vì ngày hôm nay thành Thanh Hà đã nhất thống cho nên hắn mới có thể thuận lợi nắm Hà Tây lâm vào trong tay - Vì chuyện Tam Dương Dược Tề, càng ngày càng có nhiều người chú ý tới nơi này, cũng có ý đồ nhúng tay vào nơi này.

An Tự Nguyên thanh trừ nội hoạn, quay đầu nhìn lại, kẻ thù bên ngoài chợt tăng lên rất nhiều. Vì thế hắn càng không nguyện ý trở mặt với Tô Trầm. Khi An Tự Nguyên ra giá bảo hộ Hà Tây lâm cho Tô Trầm thì Tô Trầm đã vì An Tự Nguyên gia trì Dung Huyết Đồ Đằng vào trên người ba trăm Huyết Y Vệ, làm cho An Tự Nguyên trong chốc lát đã có một mũi quân đội cực kỳ cường hãn.

Tuy vậy An Tự Nguyên vẫn như trước áp lực trầm trọng. Lực hấp dẫn của Tam Dương Dược Tề kéo dài rất lâu, như là một khối thịt sẽ không ngừng dẫn ruồi bọ tới. An Tự Nguyên không có khả năng lúc nào đều thủ ở chỗ này.

Nhưng vậy thì sao? Dựa theo hiệp nghị của hắn với An Tự Nguyên, bốn năm sau Tô Trầm kết thúc nhiệm kỳ thì sẽ rời đi, đến lúc đó Hà Tây lâm liền thuộc về An Tự Nguyên. Còn khi đó An Tự Nguyên có thể chống lỡ thêm bao nhiêu năm nữa hoàn toàn là do bản lãnh của hắn. Tô Trầm hoài nghi, không có mình hỗ trợ, bên ngoài áp lực lại càng lúc càng lớn, đến khi đó hắn có thể chống đỡ được một hai năm đã không tệ rồi.