Chương 607 Công đạo
Một hai năm đã đủ cho hắn kiếm đầy một bát.
Chuyện này nói sau đi.
Sau trận chiến, buổi tối ngày thứ tư, Tô Trầm án theo thói quen hàng ngày tiến vào Mộng Võng - Hôm nay là ngày hắn hẹn gặp Thạch Khai Hoang.
Đi vào phòng của Thạch Khai Hoang, liền thấy Thạch Khai Hoang đang ở trong phòng uống trà.
Vẫn đơn giản, mộc mạc như trước kia.
“Đạo sư.” Tô Trầm ngồi xuống đối diện Thạch Khai Hoang.
“Tới đây.” Thạch Khai Hoang vẫn là bộ dáng trước kia, chỉ là không biết vì sao Tô Trầm lại có cảm giác không đúng.
Đó là một loại cảm giác không thể nói nên lời, là một loại cảm giác khi đã tiếp xúc với đạo sư hơn mười năm, rất quen thuộc.
“Chuyện Thanh Hà thế nào rồi?” Thạch Khai Hoang hỏi.
“Đã giải quyết hết rồi.” Tô Trầm thu hồi tinh thần, hồi đáp.
Hắn một năm một mười nói lại chuyện đã phát sinh ở Thanh Hà.
Hắn nói rất nhỏ, Thạch Khai Hoang cũng rất chân thành ngồi nghe.
Thẳng đến khi Tô Trầm nói xong hết thảy, Thạch Khai Hoang làm như vẫn còn chìm đắm trong câu chuyện của Tô Trầm, thật lâu không nói lời nào.
“Đạo sư?” Tô Trầm thấp giọng gọi một tiếng.
“Ồ, ngươi làm rất khá.” Thạch Khai Hoang rốt cuộc đáp lại.
“Tựa như là ngày hôm nay đạo sư có tâm tư gì vậy?” Tô Trầm nói thẳng.
Thạch Khai Hoang ngẩn người, sau đó cười nói: “Ngươi vẫn nhìn ra được à? Thật là, đứa nhỏ thận trọng nhà ngươi, sao lại nhìn ra được vậy?”
“Đến cùng là chuyện gì làm cho đạo sư phiền lòng, đạo sư cứ nói xem, xem thử đệ tử có thể giải sầu cho đạo sư hay không.”
Thạch Khai Hoang lắc đầu: “Ngươi giải quyết không được, ngay cả Đại tiên sinh cũng chưa chắc đã giải quyết được.”
Tô Trầm nghe vậy thì trong lòng căng thẳng.
Hắn biết Đại tiên sinh trong lời của Thạch Khai Hoang chính là Viện chủ.
Tiềm Long Viện Viện chủ Dương đại tiên sinh ở Long Tang có địa vị tôn sùng, thân phận cực cao, thực lực lại thông thiên cường hãn, ngay cả hắn cũng không giải quyết được? Đây là chuyện gì?
Đã nghe Thạch Khai Hoang chậm rãi nói: “Qua vài ngày tới, ta sẽ đi Lưu Kim cứ điểm.”
“Đi Lưu Kim cứ điểm?” Tô Trầm chấn động: “Vì cái gì?”
Lưu Kim cứ điểm là thành lũy tuyến đầu của Nhân tộc để đối kháng Bạo tộc, Thạch Khai Hoang đi vào trong đó là có ý gì?
“Tự nhiên là đi tòng quân rồi. Quân doanh đề phòng nghiêm ngặt, vì ngăn ngừa dạ tập, rất khó tiến vào Mộng Thế Giới, cơ hội ta vào Mộng Thế Giới sẽ giảm đi rất nhiều. Về sau thời gian gặp nhau hẳn là sẽ giảm rất nhiều.”
“Tòng quân?” Tô Trầm lung lay đứng dậy: “Ngài đã tuổi này còn tòng cái gì quân? Với lại trước kia ngươi không phải là quân nhân sao?”
Thạch Khai Hoang từ tốn đáp: “Vì cái gì phải tòng quân? Nguyên nhân ở mặt ngoài tự nhiên là Thạch Khai Hoang ta ở Tiềm Long Viện không có việc gì làm, không làm việc cho đàng hoàng, đã mấy chục năm rồi chưa thu qua một vị đệ tử, quá mức không làm tròn trách nhiệm. Ừm, từ chỗ đó nói lên, lý do này không tệ.”
“Nhưng không phải ngài đã thu qua ta làm đệ tử hay sao?”
“Một cái thì không phải là không làm tròn trách nhiệm à?” Thạch Khai Hoang hỏi lại.
Tô Trầm nghẹn lời.
Đúng vậy, một cái đồ đệ thì không phải là không làm tròn trách nhiệm à?
Vẫn như trước kia!
Đạo sư chính là đạo sư, chỉ có thể dùng để dạy đệ tử mà thôi. Mấy chục năm mới thu có một tên đệ tử, vậy mà ngươi còn không biết xấu hổ nói ra ngoài?
Cho nên rốt cuộc Long Tang điều động hắn. Trước kia là quân nhân, bây giờ liền tiếp tục quay về làm quân nhân. Dù sao thân là Diêu Quang cảnh, không có chuyện lớn tuổi thân thể hư nhược, ngược lại là càng già càng dẻo dai, cái này thì rất phù hợp để nói tình hình bây giờ của Thạch Khai Hoang.
“Vậy nguyên nhân thật sự đâu?” Tô Trầm hỏi.
Mấy chục năm đều không có người động thủ với Thạch Khai Hoang. Bây giờ đột nhiên động thủ thì không phải vô cớ.
Thạch Khai Hoang trả lời: “Tự nhiên là vì bọn họ đã biết ai là người phát minh ra phương pháp trùng kích Khai Dương.”
Tô Trầm lòng trầm xuống.
Quả nhiên đã biết rồi sao?
Kỳ thật không có gì ngoài ý muốn.
Khai Hoang Thiên Nguyên Thuật, nội cái tên thôi là đã có mang theo hai chữ Khai Hoang rồi.
Với lại Vân Bức Toa ở Mộng Huyết Thành càng là một chỗ thuộc phạm vi của Tiềm Long Viện.
Hơn nữa lần theo đủ loại manh mối khác, chỉ cần có lòng, tra ra người thật sự phát minh ra Khai Hoang Thiên Nguyên Thuật cũng không phải việc khó khăn gì.
“Cho nên bọn họ liền ra tay với ngươi?” Tô Trầm khàn giọng nói.
“Cũng không có nghiêm trọng như vậy.” Thạch Khai Hoang vẫy tay cười ha ha nói: “Ta phải thừa thận, lúc đầu ta thấy việc này rất tối tăm, cũng quá mức trực tiếp. Kỳ thật có nhiều chuyện cao minh hơn việc này nhiều. Những huyết mạch quý tộc này cũng không e ngại bí pháp trùng kích Khai Dương, dù sao việc này còn chưa có động tới căn cơ của bọn họ. Chỉ là bí pháp trùng kích Phí Huyết cùng trùng kích Khai Dương đến nhanh như vậy, làm cho bọn họ bắt đầu lo lắng chuyện sau này.”
Tô Trầm đã hiểu: “Bọn họ có thể tiếp nhận phương pháp trùng kích Khai Dương, dù sao chuyện này sẽ làm tăng thực lực Nhân tộc lên, nhưng không thể tiếp nhận phương pháp trùng kích Diêu Quang?”
“Diêu Quang là trụ cột vững vàng, có điều cũng chỉ là một lần biến chất của nguyên sĩ mà thôi. 90% Diêu Quang cảnh là được tạo nên từ huyết mạch quý tộc. Vô huyết trùng kích Khai Dương sẽ tạo nên càng nhiều quý tộc có tạp huyết, nhưng ít ra là tạp huyết chứ không phải là vô huyết. Nếu xuất hiện phương pháp trùng kích Diêu Quang thì đối với người vô huyết đó chính là một đột phá rất lớn, sẽ là trùng kích to lớn đối với huyết mạch quý tộc. Bọn họ không hy vọng ta tiếp tục nghiên cứu, cho nên điều ta vào trong quân. Vào trong quân, ta sẽ không còn nhàn nhã được nữa.”
“Chỉ là không cho ngươi thời gian nghiên cứu thôi sao?”
“Đây là Đại tiên sinh giải thích cho ta, cũng là truyền ngôn của đám huyết mạch quý tộc kia. Đương nhiên sự thật ra sao thì phải nhìn tình huống đã. Ít nhất trước khi ta có cơ sở đột phá, đừng làm ra dị động khác thường gì cả.”
Tô Trầm thở dài một hơi.
Chỉ cần không phải muốn giết Thạch Khai Hoang vậy là tốt rồi.
Đã nghe Thạch Khai Hoang nói: “Ta sẽ tiếp tục nghiên cứu bí pháp trùng kích Diêu Quang. Nhưng ta biết lúc này này muốn làm ra thành quả là rất khó. Cho nên ta hy vọng ngươi có thể tiếp nhận nghiên cứu của ta. Ta có loại cảm giác, hai bí pháp trùng kích trước kia có lẽ là thành tựu cực hạn cả đời này của ta rồi, con đường tương lai, phải nhờ ngươi đi tiếp.”
Tô Trầm nói gấp; “Nhưng ta bây giờ ngay cả Diêu Quang cũng không phải, làm cách nào để...”
Thạch Khai Hoang nâng tay: “Tất cả khó khắn đều dùng để vượt qua. Không phải Diêu Quang, chưa chắc đã không thể nghiên cứu phương pháp trùng kích Diêu Quang. Không phải ngươi đã có một cái Vệ Phái để làm đối tượng thí nghiệm rồi sao? Tương lai có lẽ ngươi sẽ có càng nhiều đối tượng thí nghiệm hơn nữa. Buông tay đi làm đi, đứa nhỏ, ta tin ngươi có thể thành công.”