← Quay lại trang sách

Chương 608 Tân dược

Sáng sớm tỉnh lại, trời đã gần sáng rồi.

Trong mắt vẫn còn vương nước mắt, bên tai hồi tưởng lời dặn dò tha thiết của Thạch Khai Hoang.

Lau nước mắt, Tô Trầm xoay người đứng dậy đi vào phòng thí nghiệm.

Từ hôm nay trở đi, công tác nghiên cứu của hắn sẽ nhiều thêm một hạng: nghiên cứu bí pháp vô huyết trùng kích Diêu Quang.

Diêu Quang cảnh cùng tam cảnh phía trước có khác nhau rất lớn.

Dẫn Khí, Phí Huyết, Khai Dương tam cảnh, trên bản chất là khai phá tiềm năng sinh mệnh và làm nâng cao nguyên lực.

Đến cấp bậc Diêu Quang này, kỳ thật là tầng thứ mà sinh mệnh được tăng lên một đoạn lớn.

Muốn thành Diêu Quang, nhất định phải đúc thành liên thai.

Liên thai lợi dụng nguyên lực cùng huyết mạch của bản thân để ngưng thành, tồn tại trong thân thể.

Thật ra nó tương đương mới việc hình thành một nội tạng mới trong cơ hội, chẳng qua phần tạng này chủ yếu có tác dụng chính là chủ trì nguyên lực vận chuyển, làm cho người ta có thể vận dụng lực lượng nguyên lực tốt hơn. Nó làm cho người ta tăng lên một biên độ to lớn, đó mới là khác biệt thật sự giữa Diêu Quang cùng Khai Dương.

Đúc liên thai đầu tiên là phải kiến tạo cấu tạo liên thai trong cơ thể, việc này cần tiêu hao rất nhiều nguyên lực cùng huyết mạch lực. Cấu trúc liên thai phức tạp, cách cấu tạo rất đặc thù, quá trình rất gian nan thậm chí tràn ngập nguy hiểm.

Tô Trầm không phải Diêu Quang cảnh, lại muốn khai mở bí pháp trùng kích Diêu Quang, việc này giống như chưa biết toàn bộ con chữ đã bắt đầu viết thư vậy.

Nhưng có thể thành được sao?

Chưa chắc đã không thể.

Kỳ tích luôn xảy ra, người dốt đặc cán mai có thể dạy học sinh đỗ Trạng Nguyên, người tay trói gà không chặt có thể đánh bại cường địch. Trên thế giới này vô luận là ai, trong cuộc sống cũng luôn tràn ngập ảo tưởng, kỳ tích cùng với những gì không thể tưởng tượng được.

Như vậy không trở thành Diêu Quang đi nghiên cứu bí pháp trùng kích Diêu Quang, việc này có gì mà không được?

Tuy Tô Trầm không phải Diêu Quang, nhưng hắn được Thạch Khai Hoang để lại không ít lợi ích.

Vi Sát Chi Nhãn.

Có Vi Sát Chi Nhãn, năng lực nhìn thấu bản chất của Tô Trầm tăng cường diện rộng.

Ví dụ như cấu tạo của liên thai cần sự kết hợp giữa nguyên lực cùng huyết mạch lực để tạo thành, nhưng mà huyết mạch lực nói trắng ra là khả năng vận dụng nguyên lực đối với nguyên chất. Cho nên Tô Trầm chỉ cần tiến một bước đề thăng năng lực vận dụng cùng lý giải về nguyên chất là hoàn toàn có thể dùng nó thay thế huyết mạch lực lượng.

Vì vậy Tô Trầm cứ như vậy đâm đầu vào hố sâu không đáy trùng kích Diêu Quang này.

Thời gian trôi qua quá nhanh.

Đảo mắt mà đã qua một năm.

Trong một năm này, Tô Trầm thành công chế tạo ra dược tề Vệ Phái cần, giúp hắn trở lại danh vị Diêu Quang. Đồng dạng, mượn Vệ Phái làm bia, Tô Trầm đã có đủ hiểu biết cùng lý giải về Diêu Quang, ít nhất ở phương diện cấu tạo liên thai đã không còn vấn đề gì nữa.

Nói đơn giản là bây giờ hắn đã hoàn toàn sáng tỏ toàn bộ trình tự để trùng kích liên hai.

Có điều nếu muốn thay thế được huyết mạch lực thì vẫn như trước còn thiên soa địa viễn.

Sau khi Vệ Phái trở lại Diêu Quang liền lập tức tuyên bố bế quan tu luyện.

Tô Trầm biết kỳ thật là hắn đang cố ý tránh mình, không nghĩ sẽ lại làm vật thí nghiệm cho Tô Trầm nữa.

Không có Vệ Phái, nghiên cứu của Tô Trầm cũng vì vậy mà tiến nhập bình cảnh, ở ba năm tiếp theo, hiệu quả thật sự rất nhỏ, chỉ có thể làm chút nghiên cứu trên lý luận cơ sở mà thôi.

Thời gian ba năm nhoáng cái đã trôi qua.

Năm này, đã là năm thứ mười Tô Trầm đi vào Thanh Hà thành.

Qua tiếp một tháng, Tô Trầm sẽ hoàn thành nghĩa vụ của mình, khi đó hắn có thể từ quan rời đi rồi.

Hôm nay Tô Trầm đang nghỉ ngơi ở trong sân, từ từ nhắm hai mắt lại rồi ngồi trên xích đu, cảm thụ cảm giác gió thổi vào mặt mặt.

Bỗng nhiên nội tâm hơi động, nói: “Xuất hiện đi.”

Không hề có động tĩnh.

Tô Trầm thở dài đứng dậy, đi đến bên cạnh hòn non bộ, sau đó nhấc tay lên.

“Ai u, ai u, ngươi nhéo lỗ tai của ta làm chi?”

Dạ Mị bị Tô Trầm làm cho phải lên tiếng.

Tô Trầm nhẹ buông tay, buông Dạ Mị ra: “Bảo ngươi đi ra ngươi lại không chịu.”

“Ta chỉ đang nghĩ lừa ngươi một chút mà thôi.” Dạ Mị ủy khuất nói.

Lập tức đi đến ghế ở bên cạnh rồi ngồi xuống, cầm một quả hồng xà mồm to cắn xuống, ăn miệng chảy đầy tương.

Tô Trầm cũng không nói nàng nữa, quay trở lại ghế nằm lên tiếp tục nhắm mắt mị mị.

Dạ Mị liên tục ăn ba quả hồng xà, lúc này mới vỗ bụng nói: “Thật là thoải mái. Này, còn hông, bảo hạ nhân mang lên một chậu nữa đi.”

“Quả hồng xà là đặc sản chỉ có ở lãnh địa Bạo tộc, hàng năm cung cấp cực kỳ ít. Ngươi ăn mấy trái này đều là Vương Đấu Sơn cố ý mang tới cho ta, chỉ một giỏ mà thôi, sau khi phân vài trái cho đám người Báo tử thì ta chỉ còn có sáu trái. Ta ăn ba trái, còn lại đều bị ngươi một ngụm ăn sạch.”

Dạ Mị nghe xong cười to: “Xem ra bổn cô nương tới thật đúng lúc, bỏ lỡ là không có rồi.”

Tô Trầm tức giận nói: “Vốn là để cho ngươi, ta đoán không bao lâu nữa ngươi sẽ tới.”

“Ồ? Ngươi biết ta muốn đến à? Vậy ngươi có biết là vì chuyện gì không?”

“Ta không biết ngươi vì chuyện gì mà đến, nhưng ta sắp rời chắc rồi, trừ phi Vĩnh Sinh Điện Phủ không định hợp tác gì nữa với ta, bằng không không có lý do gì họ lại không phái người tới hỏi kế hoạch tiếp theo của ta.”

“Ngươi người này, đúng là quỷ mà.” Dạ Mị than thở: “Lão đại bảo ta hỏi ngươi, sau khi rời chức có muốn đi đâu không. Nếu không có thì hắn có việc cho ngươi làm.”

“Câu này hẳn là phải đợi ta nói câu “còn chưa có nghĩ ra phải đi nơi nào” rồi mới nói chứ nhỉ?”

Dạ Mị ngửa mặt lên trời cười ha ha, sau đó nói: “Vĩnh Sinh Điện Phủ có một việc, ngươi có làm hay không?”

“Việc gì?”

“Còn nhớ trước kia khi ngươi vừa tới Thanh Hà thành, ta đã nói qua với ngươi không?”

Tô Trầm nghĩ ngợi, nhớ tới nói: “Ngươi nói cái lần mà Vĩnh Sinh Điện Phủ uống Tỉnh Thần Dược Tề đến muốn phun ra ngoài kia ấy hả?”

“Không sai!” Dạ Mị vỗ tay nói: “Lúc ấy còn mời ngươi giúp làm vài loại dược tề mới, đúng không?”

“Đúng. Nhưng sau lần đó, lần mà ta hợp tác với Vĩnh Sinh Điện Phủ chế tác Tam Dương Dược Tề, thì ta đã không còn thiếu Vĩnh Sinh Điện Phủ cái gì nữa cả.”

Trong điều kiện mà Tô Trầm đàm phán với Vĩnh Sinh Điện Phủ, trong đó có một cái chính là Tô Trầm xóa hết nợ nần với Vĩnh Sinh Điện Phủ. Đã không có thiếu gì thì tự nhiên sẽ không có lần hợp tác chế dược tề tiếp theo.

Cho nên Tô Trầm nghĩ chuyện này đã không còn quan hệ gì với mình.

Thẳng cho đến hôm nay Dạ Mị nhắc tới.

Dạ Mị nói: “Ngươi không nợ Vĩnh Sinh Điện Phủ. Nhưng bây giờ Vĩnh Sinh Điện Phủ muốn dược này, tìm mua ngươi, giá thì dễ bàn vì gần đây Vĩnh Sinh Điện Phủ có rất nhiều tiền.”

Dạ Mị vẻ mặt một bộ tài đại khí thô, hồn nhiên đã quên tiền này là do Tô Trầm kiếm được.

Tô Trầm cười hì hì nói: “Ta còn tưởng các ngươi đã xong chuyện này rồi chứ.”