← Quay lại trang sách

Chương 609 Vĩnh hằng Tạp Bỉ Nga Tư

“Nào có chuyện dễ dàng như vậy, chuyện này thật sự rất phiền toái. Muốn làm tốt chuyện này cần phải dùng Loạn Hồn Dược Tề cùng Thông Linh Dược Tề. Nhưng vô tình hai loại dược tề này đều cần dùng tới Thi Linh Hoa. Mấy năm nay mưa thuận gió hòa không có người nào chết, làm cho Thi Linh Hoa sống không được. Thật vất vả tìm được vài cọng thì bị mấy tên Dược Sư phế vật luyện hỏng rồi, ngay cả kế hoạch cũng đều vì vậy mà bị chậm trễ. Bây giờ không còn nhiều thời gian cho lắm, lão đại cũng nổi nóng, cho nên mới bảo ta tới tìm ngươi. Luận về số lượng Thi Linh Hoa, luận về năng lực chế dược, có thể trong thời gian ngắn làm ra hai loại dược tề này thì đại khái chỉ có ngươi mà thôi.”

Tô Trầm nheo mắt lại: “Nghe khẩu khí này của ngươi thì các ngươi đã không có người nào khác có thể cầu được cho nên mới tìm ta. Vậy thì có phải hay không ta nên báo ra một cái giá thật tốt?”

Dạ Mị che miệng, vẻ mặt hoảng sợ: “Ta lại nói nhiều rồi!”

Tô Trầm an ủi nàng: “Không có gì cả, phải biết rằng đây chính là nguyên nhân ta kiên trì để ngươi làm người liên hệ của ta. Thay người khác, ta không tiếp nhận đâu. Tới, đầu tiên nói cụ thể chuyện các ngươi cần làm đi, để ta định ra một cái giá thật tốt.”

“Cũng không có gì, là muốn tổ chức thăm dò một thượng cổ bí cảnh đã tìm thấy cách đây ít năm mà thôi.”

Trong tiểu viện, Dạ Mị vểnh chân bắt chéo, không có chút hình tượng mở miệng nói.

“Ta không bất ngờ chút nào cả.” Tô Trầm nói.

Bây giờ Vĩnh Sinh Điện Phủ đã biến chất rất lợi hại, mấy năm gần đây không đi làm chuyện ám sát khủng bố thì chính là đi nơi nơi tìm kiếm bảo tàng, mà hai thứ này lại có hỗ trợ lẫn nhau mới tuyệt.

Ví dụ như Vĩnh Sinh Điện Phủ ám sát Nguyệt Ô Đề là để mở ra Táng Linh Đài, mà mở Táng Linh Đài tự nhiên là vì đạt được Thi Linh Hoa, nó có thể làm ra rất nhiều loại dược, bán rất nhiều tiền, giết rất nhiều người.

Đó không phải là chuyện quái lạ gì giữa dương gian.

Rất nhiều chuyện nói tới núi lui, lui lui tới tới lại chỉ đơn giản có một việc.

Vĩnh Sinh Điện Phủ cũng vậy.

Mỗi ngày đều bị dằn vặt vì loại chuyện này.

Dạ Mị bảo bọn họ lại tìm được một bí cảnh nên muốn đi mở ra, Tô Trầm không kỳ quái, nếu nói có chuyện gì khác thì ngược lại Tô Trầm mới kỳ quái.

“Vì sao mở bí cảnh phải dùng tới Loạn Hồn Dược Tề?” Tô Trầm hỏi.

“Vì bí cảnh này có chủ nhân.”

“Có chủ?” Tô Trầm cảm thấy kinh ngạc.

Theo sự giải thích của Dạ Mị, Tô Trầm mới rõ ràng việc này.

Thì ra đây không phải là một bí cảnh phủ đầy bụi bặm trong lòng đất mà là một bí cảnh đã bị khai phá từ ngàn năm trước. Nó là một tòa cổ bảo thành lưu lại từ thời đại Quang Huy Thần Triệu, bản thân nó chính là một món bảo vật, trải qua vạn năm mà không hủy.

Thời gian ngàn năm, tòa thành này đã đổi chủ nhiều lần. Ngày hôm nay nó thuộc về một vị Sa tộc lĩnh chủ gọi là Ba Nhĩ.

Sa tộc giống với Nham tộc, Nguyệt tộc đều là một ít tộc đàn thuộc cảnh nội Nhân tộc.

Luận địa vị, tự nhiên Sa tộc không thể sánh với Nhân tộc.

Nhưng năm đó vì trấn an không ít tộc đàn, Nhân tộc từng ở trong bổn quốc phân chia một ít phạm vi lãnh thổ cho một ít bộ phận tộc đàn. Sa tộc là một trong số những chủng tộc tốt số đó, bọn họ không giống Nham tộc phiêu bạc không nơi nương tựa như vậy, mà có một mảnh thổ địa riêng - Định Uyên Châu, Cô Hồng Bích.

Ba Nhĩ chính là chủ nhân của khu vực này.

Nói cách khác, hắn cũng đứng đầu toàn bộ Sa tộc.

Cắn cứ điều tra của Vĩnh Sinh Điện Phủ, năm đó chủ của tòa thành này là một vị Linh tộc đại sư, hắn đã để lại rất nhiều di sản quý giá trong tòa thành này. Những di sản này trước kia đã bị người ta phát hiện rồi chia xén, sau cùng chỉ còn lại có một thân tòa thành này mà thôi.

Nhưng Vĩnh Sinh Điện Phủ lại phát hiện, năm đó vị Linh tộc đại sư kia lưu lại di sản quý giá nhất thật ra vẫn còn nằm trong tòa thành chưa bị người khác lấy đi.

“Sao các ngươi biết còn có di sản không bị cưỡm đi?” Tô Trầm hỏi.

“Thông qua Linh tộc để biết.” Dạ Mị đáp.

Thì ra Vĩnh Sinh Điện Phủ có đoạn thời gian liên tục tao ngộ nhiều tên Linh tộc. Sau khi phải trả giá thảm thống mới rốt cuộc tiêu diệt được đám Linh tộc này, lúc này bọn họ phát hiện mục tiêu của Linh tộc lại là cổ bảo Tây Lai Nạp.

Từ việc tiếp xúc tên Linh tộc này, thận trọng phân tích hành vi cùng câu chữ của mục tiêu, Vĩnh Sinh Điện Phủ đưa ra một kết luận, đó là tòa cổ bảo thành Tây Lai Nạp từng thuộc về Linh tộc này khẳng định còn có di sản chưa bị lấy đi.

Linh tộc này chính là tới để lấy di sản.

Nghĩ đến việc Linh tộc tới rất nhiều nên Vĩnh Sinh Điện Phủ kết luận di sản này chắc chắn có giá trị rất cao.

“Sao Linh tộc lại biết di sản không có bị ai lấy đi.” Tô Trầm hỏi: “Phần lớn Linh tộc đều quái gở, cho dù mấy thứ này là di sản được Linh tộc đại sư lưu lại thì cũng không có nghĩa là những Linh tộc khác sẽ biết rõ, càng không thể có nhiều Linh tộc nối đuôi nhau tới như vậy được.”

“Vì cổ bảo này có khả năng do Tạp Bỉ Nga Tư lưu lại.”

“Ngươi nói cái gì?” Nghe được cái tên này, Tô Trầm bị dọa đứng bật dậy: “Ngươi nói là Tạp Bỉ Nga Tư? Vĩnh hằng Tạp Bỉ Nga Tư?”

“Linh tộc có ba vị tồn tại có thể lấy mệnh danh bốn chữ.” Dạ Mị khó mà nói được một câu thâm trầm như vậy: “Ngoài hắn ra còn có thể là ai?”

“Vĩnh hằng Tạp Bỉ Nga Tư!” Đột nhiên nội tâm Tô Trầm hơi động, một loại áp lực không hiểu kích động lan tràn ra ngoài thân thể.

Tạp Bỉ Nga Tư là ai?

Linh tộc đệ nhị lãnh tụ.

Bởi vì đặc tính bất lão bất diệt nên mấy vạn năm qua Linh tộc tổng cộng chỉ có ba vị lãnh tụ.

Bất hủ A Gia Lưu Tư, Vĩnh Hằng Tạp Bỉ Nga Tư cùng Cơ trí Mặc Niết Lạp Tư.

Tạp Bỉ Nga Tư làm Linh tộc đệ nhị lãnh tụ, để lại vô số truyền kỳ, chuyện xưa về hắn thật sự rất nhiều.

Cống hiến to lớn nhất của Tạp Bỉ Nga Tư với Linh tộc là kế hoạch “Phóng xạ”.

Kỷ Tân Tinh năm tám ngàn ba trăm, Linh tộc nguyên năng nổ tung. Phồn Diễn Chi Cung vì thế mà bị hủy, Dựng Mẫu chết sạch hầu như không còn, Linh tộc bắt đầu hấp thụ Ám tộc để tiến hành chuyển hóa. Linh tộc vì vậy mà sinh ra hai loại. Một loại được sinh ra bởi Dựng Mẫu cuối cùng, một loại do Ám tộc chuyển hóa mà thành. Tuy vậy, Ám tộc đã được chuyển hóa cũng không hoàn toàn thích hợp chuyển hóa thành Linh tộc, không chỉ có xác suất chuyển hóa thành công thấp mà sau khi chuyển hóa thực lực sẽ thấp hơn đa phần Linh tộc.

Linh tộc thiếu nguồn bổ sung, thực lực rơi vào đáy cốc.

Kế hoạch Vĩnh Hằng Nguyên Tuyền vì vậy mà bị gác lại vô thời hạn.

Kỷ Tân Tinh năm chín ngàn sáu trăm, Tạp Bỉ Tư đã trở thành Linh tộc cao đẳng, chính thức tiến vào trưởng lão hội.

Cùng năm, Tạp Bỉ Tư đưa ra kế hoạch “Phóng xạ”. Hy vọng nhờ nguyên lý phóng xạ của nguyên năng mở rộng phạm vi chuyển hóa của Tinh Thần Chuyển Hóa Khí, mục tiêu chuyển hóa không bị giới hạn ở Ám tộc.