Chương 610 Vĩ thanh
Nếu trước kia đưa ra kế hoạch này có thể sẽ không được thông qua, nhưng sau khi Phồn Diễn Cung gặp tai ương, một số Linh tộc trưởng lão rốt cuộc đồng ý.
Tuy vậy, trong nội bộ Linh tộc vẫn như trước có rất nhiều thế lực bảo thủ không chấp nhận chuyển hóa khác ngoài Ám linh tộc để trở thành Linh tộc.
Tuy có ngăn trở rất lớn, nhưng Tạp Bỉ Tư vẫn hùng tâm bừng bừng triền khai kế hoạch. Linh tộc bắt đầu cướp người các tộc ở khắp nơi, tiến hành thí nghiệm với bọn họ, những bi thảm mà Linh tộc từng gánh chịu giờ này đổi thành chũng tộc khác phải gánh chịu thay bọn họ.
Kỷ Tân Tinh năm mười ba ngàn, một người Linh tộc trẻ tuổi tên là Mặc khi đang tiến hành thực nghiệm phóng xạ vô tình phát hiện một tên ngoại tộc sau khi dùng Tinh Thần Chuyển Hóa Khí thất bại lại sống sót, bị tâm linh của mình làm ảnh hưởng một cách dễ dàng rồi trở thành nô dịch của mình. Quan trọng nhất là, loại nô dịch tâm linh này là vĩnh cửu.
Vì thế Mặc biết được, tuy Tinh Thần Chuyển Hóa khí không thể chuyển hóa hoàn toàn mục tiêu, lại có thể tạo thành ảnh hưởng nhất định cho mục tiêu, mục tiêu bị phóng xạ càng dễ bị khống chế tâm linh.
Phát hiện này làm cho Linh tộc rất phấn khởi, mong muốn ban đầu với phóng xạ dần dần thay đổi. Kế hoạch ban đầu chuyển thành kế hoạch nô dịch tâm linh.
Kể từ đó, Linh tộc nô dịch tâm linh đã làm khiếp sợ Nguyên Hoang đại lục.
Có thể nói không có kế hoạch phóng xạ của Tạp Bỉ Nga Tư thì sẽ không có Linh tộc làm cho người ta sợ hãi như bây giờ, cũng không có thủ đoạn nô dịch tâm linh bị người người cừu thị cùng phẫn nộ.
Mà bây giờ, Vĩnh Sinh Điện Phủ phát hiện tòa cổ thành Tây Lai Nạp, có khả năng chính là do Tạp Bỉ Nga Tư lưu lại. Cũng vì lý do này cho nên Linh tộc mới tới, rốt cuộc dẫn tới sự coi trọng của Vĩnh Sinh Điện Phủ.
Bọn họ có đầy đủ lý do để tin rằng trong tòa thành Tây Lai Nạp còn có cất dấu bí bảo.
Mà nếu muốn tìm được di sản trong tòa thành, đầu tiên bọn họ phải đối mặt với một vị đại lĩnh chủ là Ba Nhĩ.
“Cho nên các ngươi muốn đoạt tòa thành kia từ trong tai Sa tộc lĩnh chủ để đạt được bí tàng của Tạp Bỉ Nga Tư?”
“Đúng vậy!” Dạ Mị chăm chú gật đầu.
“Để ta uốn nắn chuyện gì một chút, lần hành động này của các ngươi, không thể gọi là khai quật bí cảnh được.”
“Vậy gọi là gì?”
“Gọi là vào nhà cướp bóc!”
Mùa xuân hàng năm là lúc bận rộn nhất ở Thanh Hà thành.
Lúc này nước sông đóng băng đã tan, thủy đạo đã thành một đường thẳng, là thời điểm thương nghiệp tới lui phát đạt nhất.
Kể từ khi Quý tộc liên minh tieu vong, Lăng Nguyên thủy đạo cơ hộ tuyệt tích.
Tam Giang Quân vẫn tồn tại như trước kia nhưng không có cướp bóc dọc theo sông nữa mà thu phí bảo hộ tàu. Mỗi một chiếc thuyền chỉ cần nguyện ý giao hộp một ít phí bảo bộ thì có thể được Tam Giang Quân che chở.
Giao dịch ở Thanh Hà thành cũng vậy, Trường Thanh Bang cùng Ác Hổ Bang thống trị thế giới ngầm của tòa thành này, thành lập trật tự mới ở Thanh Hà thành.
Vì vậy mà giao dịch ở Thanh Hà thành ngày càng hưng thịnh, chỉ ngắn ngủi thời gian có vài năm, số lượng làm ăn đã tăng lên gấp đôi so với dĩ vãng.
Đương nhiên trong chuyện này không thể thiếu tới công lao của Tam Dương Dược Tề cùng Nguyên Đô Thự.
Cái trước dẫn tới rất nhiều thương gia, cái sau thì duy trì Thanh Hà thành ổn định.
Có thể nói bốn năm sau khi Quý tộc liên minh tiêu vong, là bốn năm tốt nhất mà mọi người Thanh Hà thành từng trải qua, cũng vì vậy mà Thanh Hà thành ngựa xe như nêm, phát đạt thịnh vượng.
Thế nhưng ngày hôm nay, Thanh Hà thành đã mất đi náo nhiệt cùng rầm rĩ.
Một chiếc xe ngựa từ từ chạy qua con phố dài.
Tô Trầm ngồi trong xe, có thể nhìn được hai bên đường lớn hẻm nhỏ đứng đầy dân chúng tiễn đưa.
Ngày hôm nay là ngày Tô Trầm từ nhiệm.
Hôm nay Tô Trầm đã giao ấn sớm, rời khỏi Nguyên Đô Thự rồi ngồi lên xe ngựa,lái xe là Cương Nham.
Biết tin dân chúng đều đến để đưa tiễn.
Không có tiếng người la lên đau khổ, chỉ có cái nhìn chăm chú mà yên tĩnh, trong ánh mắt có chút không nỡ.
Xe tới cửa thành.
An Tự Nguyên đang đứng chờ ở đó, cái đầu bóng láng sáng một mảnh, trên mặt hắn tràn đầy tươi cười, biểu hiện tâm tình của hắn đang rất tốt.
Xe ngựa dừng lại, Tô Trầm từ trong xe đi ra: “An thành chủ tự mình đến tiễn, Tô Trầm không khỏi bất ngờ.”
An Tự Nguyên cười lớn vỗ vỗ bả vai của Tô Trầm: “Tô Đô Tri tuổi trẻ đầy triển vọng, Thanh Hà thành mười năm qua có thể quét được tệ nạn, phát đạt thịnh vương có thể nói đều là nhờ phúc của ngươi. Nếu ngươi thật sự muốn lưu ở chỗ này thì sẽ là phúc phần của dân chúng Thanh Hà thành a. Chỉ tiếc là Tô Đô Ti chí tại bốn phương, theo đuổi thông thiên đại đạo, việc vặt nơi nhân gian chung quy không thích hợp với ngươi, sẽ làm liên lụy ngươi, cho nên chúng ta không thể nào ngăn cả. Ta chỉ có thể ở đây cung chúc Tô Đô Ti tương lai có thành công Nếu có thể đại thành công thì ngàn vạn lần chớ quên trở về nhìn một chút a.”
Tô Trầm cười nói: “Đại thành công ta không dám nhờ, nhưng trở về nhìn thì chắc chắn. Ta tuy người đã đi, nhưng gia nghiệp vẫn còn nơi này. Tô phủ của ta, an nghiệp của ta, còn có bằng hữu, đều đang ở chỗ này. An thành chủ, ta có lời muốn nói, đó là ta đạt được điểm ấy gia nghiệp, tài nguyên, bằng hữu này ở Thanh Hà thành cũng không dễ dàng gì. Ngài giúp ta coi chừng bọn hắn, đừng để cho bọn hắn gặp chuyện gì không may.”
Khi nói hai chữ bằng hữu này, hắn đặc biệt nhấn mạnh giọng.
An Tự Nguyên cười hắc hắc: “Yên tâm đi, Tô huynh đệ. An Tự Nguyên ta làm việc biết quy biết củ, cũng là người nói đạo nghĩa. Ta không cam đoan cơ nghiệp của ngươi vĩnh viễn phồn nhiệt, bằng hữu vĩnh viễn khỏe mạnh nhưng ta sẽ cam đoan làm hết lực của mình, sẽ không xảy ra phiền toái không đáng có nào. Về phần những cơ nghiệp, bằng hữu này tương lai ra sao thì chung quy phải dựa vào chính mình rồi.”
“Có mấy lời này của ngài là được rồi.” Tô Trầm nói.
“Ngươi hiểu được là tốt rồi!” An Tự Nguyên cười ha ha.
Hai người nói chuyện thêm một lát thì xe ngựa ra khỏi thành, Anh Tự Nguyên đi đường vòng rời khỏi.
Ngoài thành, Vương Văn Tín cùng Quách Long còn có Giang Tích Thủy đang chờ.
Nhìn thấy xe ngựa tới, Vương Văn Tín cùng Quách Long đồng thời cúi đầu: “Tô Đô Ti.”
“Ta đã không phải là Đô Ti nữa rồi, bây giờ chỉ là bố y một giới mà thôi, gọi ta công tử là được.” Tô Trầm thản nhiên nói: “Sau khi ta rời khỏi, tình huống nơi này rất nhanh thôi sẽ thay đổi. Trường Thanh Bang, Ác Hổ Bang tất nhiên sẽ có kết cục khác, An Tự Nguyên chắc chắn sẽ bồi dưỡng thế lực mới của mình. Nghe ta một câu, không cần đối kháng An Tự Nguyên. Người mưu đồ châu chấu đá xe, hẳn sẽ chết không thể nghi ngờ.”
Vương Văn Tín cùng Quách Long thoáng nhìn nhau, đồng thanh nói: “Tuân mệnh công tử!”
Bọn họ ngoài miệng đáp ứng, nhưng Tô Trầm nghe được trong lòng còn có vài phần không cam lòng. Đối với việc này Tô Trầm chỉ có thể tùy bọn họ.
Đường là mình đi, vận mệnh là do mình lựa chọn.
Nếu bọn họ kiên trì muốn đấu thì chỉ có thể tùy bọn họ mà thôi.
An Tự Nguyên đã cam đoan hứa hẹn bằng hữu của hắn sẽ “khỏe mạnh”, cho nên chỉ cần bọn họ không làm quá mức, thì cho dù tương lai có thất bại, An Tự Nguyên hẳn là không giết bọn họ.
Lại nhìn Giang Tích Thủy, chỉ thấy Giang Tích Thủy cười nói: “Ta đã giao Tam Giang Qaun6 cho Hồng Phi rồi. Hàn Yến gửi thư cho ta, nói chỗ nàng gặp phiền toái, mời ta đi hỗ trợ.”
“Ồ? Vậy thì chúc mừng ngươi a.” Tô Trầm cười nói.
Cơ Hàn Yến chủ động mời Giang Tích Thủy, có thể thấy được cái nhìn của nàng với Giang Tích Thủy đã có thay đổi rõ rệt.
Giang Tích Thủy trả lời: “Vẫn phải cảm tạ ngươi rất nhiều vì đã nhắc nhở ta, mới làm cho ta biết ngu muội cuồng dại khổ truy đôi khi không phải là biện pháp tốt nhất. Chính mình trở nên thật tốt mới là quan trọng hơn.”
“Ngươi không cần cảm tạ ta, đưa ta một ngàn vạn nguyên thạch là được rồi.”
Gian Tích Thủy nhân tiện nói theo: “Ta cảm thấy ta cảm ơn ngươi đã là tiện nghi rồi.”
Hai người liếc nhau đồng thanh cười lớn.
“Đúng rồi, Vân Báo đâu?”
“Ừm, núp ở đằng sau không chịu đi ra. Đây không phải là đang giận ngươi không chịu chờ hắn đó hay sao.” Giang Tích Thủy cười nói.
Vân Báo bởi vì nguyên nhân phải về Thiên Cơ Vệ huấn luyện nên nhận chức trễ hơn Tô Trầm, cho nên thời gian từ nhiệm vẫn chưa tới. Hắn vốn định bảo Tô Trầm đợi hắn cùng nhau rời khỏi Thanh Hà. Ai ngờ Tô Trầm không đợi hắn, đi ngay trong ngày, trong lòng khó tránh khỏi mất mát.
Tô Trầm vừa bực mình vừa buồn cười, kêu lên với gốc cây phía sau: “Không phải đã nói rồi sao? Ta thật sự có chuyện nên mới đi vội. Chờ sau khi xong việc ngươi tới Lâm Sơn thành tìm ta là được rồi không phải sao?”
Sau thân cây xuất hiện thân ảnh của Vân Báo.
Hắn chăm chú nhìn Tô Trầm: “Ta tức giận không phải vì ngươi không đợi ta mà là vì ngươi không nghe lời ta. Ta cảm giác được lần này ngươi... sẽ có nguy hiểm!”
Tô Trầm cười cười: “Trong thiên hạ này nào có chuyện nguy hiểm hay không? Đừng quên chúng ta là nguyên sĩ, chúng phải tiến lên đối mặt với nguy hiểm. Hơn nữa, có đôi khi địa phương càng nguy hiểm thì hồi báo cũng càng lớn.”
Vân Báo nhìn hắn, rốt cuộc đi tới ôm cổ hắn, nói: “Chúc ngươi may mắn!”
Còn nói chuyện thêm một lát nữa thì lúc này mọi người mới lưu luyến chia tay.
Ngồi lên xe ngựa, Cương Nham lái xe đi về phía trước.
Càng ngày càng xa, cho đến khi người đưa tiễn đã biết mất trong tầm mắt không thấy gì nữa.
Lúc này Tô Trầm mới tựa vào trên vách xe, nói: “Được rồi, xuất hiện đi.”
Trong tiếng cười hì hì, Dạ Mị xuất hiện trên xe của Tô Trầm.
“Bằng hữu của ngươi thật không tệ a, đều thật sự quan tâm đến ngươi. Nhưng ngươi yên tâm, có Vĩnh Sinh Điện Phủ chúng ta ở bên, nguy hiểm gì cũng vượt qua được!” Dạ Mị hào khí vạn trượng nói.
“Vậy nếu nguy hiểm đến từ Vĩnh Sinh Điện Phủ?” Tô Trầm hỏi lại.
“A?” Dạ Mị ngẩn ngơ, lập tức cười nói: “Sao lại như vậy được?”
Tô Trầm cười: “Ta chỉ nói vậy mà thôi. Đi thôi, xuất phát!”
“Xuất phát!” Dạ Mị hưng phấn hô to.