Chương 611 Thành Lâm Sơn
Thành Lâm Sơn.
Nơi này là chỗ giao nhau giữa Ô Quận cùng Lang Yên quận, vì vậy hướng về phía Bắc chính là vạn dặm không bóng người - Cô Hồng Bích.
Cô Hồng Bích là một khu vực đất đai rộng lớn nhưng rất ít người qua lại.
Mảnh đất này bị cát hóa nghiêm trọng, gieo trồng bất lợi, tài nguyên cằn cỗi, đường không thông, hoàn toàn bất lợi để mọi người có thể sinh tồn.
Sa tộc là số ít tộc có trí tuệ có thể sống ở trong Cô Hồng Bích.
Nghe nói Sa tộc nhu cầu tài nguyên rất ít, chỉ cần một chút xíu nước là có thể sống được. Dù là ở trên mảnh đất cằn cỗi nhất, cũng có thể sinh tồn, có năng lực sinh tồn cực kỳ ngoan cường.
Long Tang năm 1200, sau khi Long Tang Quốc đánh bại sự xâm nhập của Sa tộc, đã ký kết hiệp nghị với thủ lĩnh Sa tộc: Sa tộc lấy Nhân tộc cầm đầu, Nhân tộc sẽ cho phép Sa tộc giữ lại mảnh đất sinh tồn cuối cùng.
Đó chính là Cô Hồng Bích.
Ước chừng 800 năm trước, Cô Hồng Bích đột nhiên trải qua một trận động đất.
Dư chấn qua đi, toàn bộ địa chất của Cô Hồng Bích đều xuất hiện thay đổi thật lớn. Một mảng sơn mạch từ trong lòng đất dâng lên, một mảng nước ngầm từ trong lòng đất trào ra, sinh sôi tạo nên một mảnh ốc đảo ở Cô Hồng Bích vạn dặm không bóng người.
Đây là Thăng Vân sơn, Thượng Tuyền hà, Định Uyen Châu.
Lâm Sơn thành nguyên bản là một tụ điểm nho nhỏ của nhân loại trước Cô Hồng Bích, dùng để cung cấp thức uống, thực vật cùng tọa kỵ cho người muốn đi xuyên qua Cô Hồng Bích. Sau khi Định Uyên Châu xuất hiện, vì hoàn cảnh địa lý độc đáo của nơi này, đã hình thành nên một số tài nguyên dược liệu đặc thù, hàng năm người tụ tập ở đây chợt tăng nhiều, vì vây Lâm Sơn tụ điểm đã phát triển thành Lâm Sơn trấn.
Là một tòa thành thị trẻ măng, chỗ này có sức sống tràn đầy mà nơi khác không có được.
Đi trên đường, tùy tiện sẽ nhìn thấy được tiểu thương ở trên phố rêu rao, trong đó có một ít người Sa tộc thân hình cường tráng.
Sa tộc này bề ngoài gần với Nhân tộc, chỉ là làn da phá lệ thô ráp, màu da nâu thâm. Bọn họ cùng Nhân tộc có khác nhau lớn nhất là ở sau đầu bọn họ có hai cây xúc tua nho nhỏ. Loại xúc tua này là giác quan thứ sáu của Sa tộc, khiến cho bọn họ có thể cảm giác được sự tồn tại của nguyên lực trong mặt đất, đồng thời vận dụng nó. Cho nên Sa tộc trời sinh hảo thủ ngự thổ, có thể không dùng gió mà chế tạo ra được bão cát khủng bố, cũng có thể tạo ra sa binh, sa độn,... vân vân.
Sa tộc tính tình tàn bạo hiếu chiến, ngay từ khi còn nhỏ đã sinh trưởng trong hoàn cảnh khắc nghiệt, từ nhỏ đã được giáo dục tài nguyên không dễ kiếm, thậm chí được giáo dục vì thu thập tài nguyên mà không tiếc chém giết.
Đó là một trong những phiền toái làm cho Nhân tộc đau đầu nhất.
Cho dù là bây giờ khi giao dịch với Sa tộc cũng phải rất cẩn thận.
“Cái này bán thế nào?”
Trên ngã tư đường Lâm Sơn thành, Thạch Minh Phong sóng vai hành tẩu cùng Tô Trầm, ở sau đi theo Cương Nham với Dạ Mị cùng một vài vị hảo thủ của Vĩnh Sinh Điện Phủ.
Bởi vì lý do nằm gần Cô Hồng Bích cho nên những cửa hàng ở đây không thiếu những vật Tô Trầm chưa thấy qua, làm cho Tô Trầm cũng cảm thấy hứng thú.
Giờ phút này Tô Trầm đi vào một chỗ bán hàng rong, chỉ vào một viên Tử Quang Lưu Ly Châu rồi hỏi.
Loại Lưu Ly Châu này không có công hiệu gì, chỉ tương đối hiếm thấy mà thôi, là đặc sản ở Cô Hồng Bích, có vẻ ngoài xinh đẹp. Tô Trầm nhìn không tệ, tính mua một chuỗi cho Cố Khinh La.
“Một viên châu giá một khối nguyên thạch hạ phẩm.” Sa tộc kia trả lời.
Một viên Lưu Ly Châu không có dùng gì được thế mà muốn một khối nguyên thạch, Tô Trầm bị dọa giật cả mình.
Lúc này liền lắc lắc đầu bảo là không cần, không ngờ vị sa tộc kia giận dữ, thế mà hùng hùng hổ hổ lên.
Tô Trầm nhướng mày, đang muốn nói gì chợt nghe ở bên cạnh Thạch Minh Phong nói: “Nếu ngươi không muốn mua gì đó của bọn họ thì ngàn vạn lần đừng có hỏi giá. Nếu không thì có khả năng sẽ dẫn tới chửi rủa, uy hiếp thậm chí là ẩu đả.”
“Bá đạo như vậy?” Tô Trầm kinh ngạc.
“Đúng là bá đạo như vậy đó, không muốn gây chuyện mà nói thì ngươi liền mua một viên đi.” Thạch Minh Phong nói.
“Ta mua một viên có ích lợi gì?” Tô Trầm hỏi.
Thạch Minh Phong nhún nhún vai: “Tiêu tai rủi ro, chắc ngươi cũng không muốn chúng ta vừa ra biên giới đã bị người ra tay đánh chứ? Dù sao thì ngươi cũng không cần một khối nguyên thạch.”
“Nhưng ta không thích cảm giác bị lừa gạt.” Tô Trầm lấy một khối nguyên thạch ra, tay cầm đi một viên Tử Quang Lưu Ly Châu rồi thuận tay thu về.
Mua vật này xong, mọi người tiếp tục đi, đồng thời cũng tán gẫu về tình thế nơi đây.
Thạch Minh Phong nói: “Lâm Sơn thành tuy là thành thị của Nhân tộc, nhưng mà những năm gần đây bị Sa tộc trà trộn vào không ít. Hiện giờ ở trong này có khá nhiều cửa hàng, sòng bạc, nhà trọ còn có đà thị, đều là Sa tộc mở. Nhất là đà thị, căn bản là không cho người khác nhúng tay vào. Bởi vì thế lực khác bán đà thú trong này đều sẽ bị Sa tộc công kích.”
Cái gọi là đà thị chính là địa phương chuyên môn bán đà thú.
Đà thú có thể đi qua Cô Hồng Bích không thiếu, nổi danh nhất có Đà Lang, Sa Tê cùng Đại Quan Phi Xà. Đà Lang am hiểu nhất là dẫn người, không những là cưỡi rất tốt đồng thời cũng là tọa kỵ của sa mạc kỵ binh. Sa Tê tải đồ nhiều, tính nhẫn nại tốt, nhưng tốc độ chậm chạp là chuyên môn vận hàng. Về phần Đại Quan Phi Xà thì biết bay, có thể dẫn người hoặc hàng hóa dễ dàng xuyên qua Cô Hồng Bích. Nhưng thứ này giá đắt hơn rất nhiều, hơn nữa tải trọng khá ít.
“Sa tộc ở Định Uyên Châu còn kiêm chức sa đạo à?” Tô Trầm cười hỏi.
“Đó là tự nhiên.” Một gã thủ hạ của Thạch Minh Phong nói: “Sa tộc có thể gọi là chủng tộc hung ác không có lương tâm nhất thiên hạ, cũng không kém cạnh Bạo tộc bao nhiêu cả. Vào Cô Hồng Bích, chỉ cần không phải đội ngũ do bọn họ bảo vệ thì nhiều khả năng gặp được cướp bóc.”
“Nhưng ở đây dù sao cũng là thiên hạ của Nhân tộc ta, làm sao có thể cho phép Sa tộc tùy tiện làm bậy như thế được?” Tô Trầm hỏi.
Thủ hạ nọ liền cười lạnh: “Còn không phải bởi vì hiệp định chó má của hai tộc sao. Năm đó Bạo tộc phạm biên quan của chúng ta, vì muốn mau chóng triệu tập binh lực chống lại Bạo tộc, Quốc chủ bất đắc dĩ ký kết hiệp nghị với Sa tộc, hẹn định không xâm phạm lẫn nhau, Cô Hồng Bích thuộc quyền tự trị của Sa tộc. Lần này tốt luôn rồi, vừa ký cái đã nháo từ trong nước ra ngoài nước. Những Sa tộc này dựa vào quyền tự trị, làm xằng làm bậy, hoành hành ngang ngược trên địa bàn của Nhân tộc. Rõ ràng là chủng tộc yếu thế lại bá đạo mạnh mẽ, dựa vào chính sách thong thoáng cho bọn họ mà làm xằng làm bậy, tùy tiện làm dữ, quả thực là một đám thổ phỉ, lưu manh, ác ôn!”
Phần tử khủng bố mắng người khác là thổ phỉ lưu manh, tổng thể làm cho Tô Trầm có một loại cảm giác buồn cười không hiểu được.