Chương 612 Danh sách
“Đúng vậy đúng vậy, nhất là tên Đại lĩnh chủ Ba Nhĩ kia, rất là làm xằng làm bậy, tội ác ngập trời, ra tay phạm tội, tội lỗi chồng chất.” Dạ Mị tiếp lời.
Tô Trầm nói: “Những lời này ngươi nghẹn ở trong bụng lâu lắm rồi phải không?”
Dạ Mị kinh ngạc: “Sao ngươi biết được?”
Tô Trầm trả lời: “Một câu có năm ba cái thành ngữ, thật sự không xứng với trình độ của ngươi.”
Dạ Mị hung hắn cho hắn một cước: “Không phải ngươi nói nhất định phải chứng thực tên lĩnh chủ kia là ác nhân thì mới thẳng thừng ra tay đó sao.”
Tô Trầm đồng ý với Vĩnh Sinh Điện Phủ nhưng có một điều kiện tiên quyết là đối phương phải có lý do đáng bị đối phó.
Giá trị quan của thời đại này đơn giản mà thô bạo như vậy đó.
Mọi người phán đoán đúng sai không phải lấy tiêu chuẩn luật pháp mà lấy tâm tư yêu ghét của chính mình.
Chỉ cần thực lực đủ mạnh thì mỗi người đều là chấp pháp giả.
Đối với rất nhiều người mà nói, tiêu chuẩn để có nên đối phó một người hay không không phải là mình có tư cách này hay không mà là người này có nên chết hay không.
Mà có nên chết hay không này là định nghĩa của chính mình, tiêu chuẩn còn lại là từ đạo đức lễ nghi mà thành.
Mặc dù Tô Trầm không thể miễn tục lệ này, nhưng cũng không muốn miễn tục lệ này - Không có trói buộc cố nhiên tương ứng với đại danh từ không có giới hạn, còn quá nhiều trói buộc thì đồng dạng sẽ gây bất lợi cho nhân sinh thống khoái đầm đìa.
Cho nên giờ phút này hắn cười nói: “Ta biết, nhưng ngươi không nên cường điệu đến như vậy với ta. Phải biết rằng để chứng minh một người là thiện hay ác, cách đơn giản nhất là mình phải đi cảm nhận, đi quan sát.”
“Cảm thụ như nào?”
Tô Trầm nhìn chung quanh, vừa lúc nhìn thấy cách đó không xa có một cô nương đang nắm một thớt Đại Giác Mã để bán, chỉ là người bốn phía chỉ liếc mắt một cái liền vội vàng rời khỏi, không có ai dừng chân. Bán không được Đại Giác Mã, sắc mặt cô nương đã trở nên cực kỳ khó coi.
Đại Giác Mã là một loại tọa kỵ chịu khổ nhọc khá được, chẳng những có tốc độ khá tốt, còn có năng lực tải trọng nhất định, giá trị thực dụng phải nói còn cao hơn cả Đà Lang nữa.
Sở dĩ nó không lưu hành ở Lâm Sơn thành là vì một nguyên nhân: Định Uyên Châu không sản sinh Đại Giác Mã.
Cho nên Sa tộc không chào đón loại sinh vật này trở thành đà thú chủ lưu ở Cô Hồng Bích.
Giờ phút này Tô Trầm nhìn thoáng qua, thấy được cô nương kia treo giá là mười khối nguyên thạch.
Còn tiện nghi hơn Đà Lang một chút.
Vì thế hắn nói: “Ngựa này ta mua.”
“Ngươi làm gì thế?” Thạch Minh Phong giữ chặt hắn.
“Không phải nói là chỉ cần tọa kỵ không phải là đà thú của bọn họ thì sẽ lọt vào công kích sao?” Tô Trầm trả lời.
“Ta muốn thử coi.”
Mười khối nguyên thạch một con Đại Giác Mã thuộc về giá cả rất tiện nghi.
Tuy vậy khi Tô Trầm mua, cô nương vẫn lên tiếng: “Cảm ơn ngươi.”
Sau đó vội vàng rời đi.
Tô Trầm quay đầu nhìn lại, đã thấy ở gần đó có vài tên Sa tộc ánh mắt đã rơi vào trên người mình.
Hung ác, tàn độc, mang theo sát ý nhàn nhạt.
Mặc kệ nói như nào thì xem ra việc đánh giá đám Sa tộc này kiêu ngạo bá đạo là không giả rồi.
Sau khi mua Đại Giác Mã, những người khác cũng mua vài con Đà Lang.
Tô Trầm không khỏi nghĩ đến việc không tuân thủ “quy củ” không chỉ có mỗi mình. Nếu như trên đường thật sự gặp được Sa tộc cường đạo thì những người này sẽ làm như thế nào?
Sẽ vì chỉ có một mình không tuân thủ quy của mà buông tha mình, hay là sẽ liên lụy đám còn lại, hay chỉ nhằm vào một mình mình mà thôi?
“Thật đúng là tên thích tìm phiền toái.”
Ở xa xa, vang lên một tiếng nói nhỏ khinh thường.
Quay đầu nhìn lại, là một gã thủ hạ của Thạch Minh Phong. Tô Trầm nhớ rõ hắn gọi là Khổng Thành, nguyên sĩ Khai Dương cảnh.
Không ngờ hắn sẽ chủ động khiêu khích mình, Tô Trầm nói: “Ta cho rằng lần này chúng ta tới, vốn là tới để tìm phiền toái.”
“Lại không giống cách làm của ngươi, là làm có kế hoạch. Như ngươi lâm thời sinh sự, sẽ chỉ phá hư kế hoạch của chúng ta mà thôi.” Khổng Thành hừ nói.
“Khổng Thành, câm miệng!” Đã nghe Thạch Minh Phong khiển trách.
Không ngờ Khổng Thành lại không quan tâm tới, hừ nói: “Ta chỉ hy vọng hắn đừng làm chân sau cản trở chúng ta.”
Tô Trầm cảm thấy kinh ngạc, nhìn Thạch Minh Phong: “Sao lại thế này?”
Thạch Minh Phong thở dài: “Ngươi cũng biết trong Vĩnh Sinh Điện Phủ phe phái đối lập a...”
Tô Trầm bừng tỉnh đại ngộ: “Đã hiểu rồi. Ta còn tưởng lần hành động này là các ngươi đơn phương hành động..”
“Vốn lần này thật sự là hành động đơn phương của chúng ta, nhưng chuyện này có liên quan đến Tạp Bỉ Nga Tư nên rất nhiều người muốn tham gia náo nhiệt.” Nói đến người này, Thạch Minh Phong lại gần thấp giọng nói: “Khổng Thành năm đó là Mã Nhân Trạch nhất hệ, nếu ngươi có hứng thú... Giết hắn!”
Tô Trầm nở nụ cười: “Ngươi muốn giết người lại để ta gánh trách nhiệm?”
Thạch Minh Phong bình tĩnh nói: “Khổng Thành này thật sự làm người ta rất chán ghét, không có bản lãnh gì cả, vô tình tỷ phu của hắn là một trong những vị đại lão của Vĩnh Sinh Điện Phủ. Giết hắn sẽ có rất nhiều phiền toái. Hắn bị phái tới để nhìn ta chằm chằm, ta đã sớm muốn chơi chết hắn nhưng mà không có ai gánh trách nhiệm này cho ta cho nên chỉ có thể nhịn tới bây giờ. Bây giờ có ngươi thì dễ làm rồi.”
“Vì sao ta nhất định phải giúp ngươi gánh chuyện này?” Tô Trầm bất động thanh sắc hồi đáp.
“Thứ nhất, ngươi hố chết người Mã Nhân Trạch, vốn đã không hợp nhau với bọn họ, bằng không Khổng Thánh sẽ không có thái độ như vậy với ngươi. Thứ hai, bọn họ là trường phái cấp tiến, Vĩnh Sinh Điện Phủ phàm là chuyện hại người hầu như đều do bọn hắn làm. Ta biết ngươi luôn cảnh giác Vĩnh Sinh Điện Phủ, cảm giác này đúng rồi đó, ngươi cần phải cảnh giác những người như vậy. Có thể nói ngươi trời sinh đã không hợp bọn họ. Hôm nay ngươi không giết Khổng Thành thì tương lai hắn sẽ giết ngươi. Thứ ba, khi giết hắn, nếu trong tòa thành Tây Lai Nạp có thứ gì tốt thì ngươi có thể đạt được một lần ưu tiên lựa chọn. Thứ bốn, ngươi là người duy nhất có thể không sợ bọn họ. Lấy cống hiến ngươi đã làm cho Vĩnh Sinh Điện Phủ cùng với tiềm lực ngươi biểu hiện ra ngoài, Vĩnh Sinh Điện Phủ đã liệt ngươi vào danh sách minh hữu quan trọng nhất. Cho dù ngươi giết Khổng Thành thì bọn họ cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi.”
Tô Trầm thở dài: “Nghe giống như là ta thật sự không có lý do gì để cự tuyệt.”
Thạch Minh Phong cười mỉm: “Bằng không vì sao ta lại chủ động mời ngươi gia nhập lần hành động này? Ồ đúng rồi, vừa rồi bộ dáng khiêu khích ngươi của hắn ta đã vụng trộm ghi lại, nó sẽ là chứng cứ tốt nhất về việc hắn chủ động trêu chọc ngươi, mặt sau ta sẽ tiếp tục tạo thêm cơ hội như vậy nữa.”
“Quả nhiên ngươi đã tính tốt hết rồi.” Tô Trầm gật đầu tán thưởng.
Thạch Minh Phong trả lời: “Đầu năm nay tìm kẻ chết thay không dễ dàng gì, tìm kẻ cam tâm tình nguyện chết thay lại càng không dễ dàng!”
“Đúng vậy!” Tô Trầm thổn thức, trong đầu không khỏi hiện ra thân ảnh Nguyệt Lông Sa.