Chương 613 Kế hoạch (1)
Năm đó hắn dùng phương pháp đối phó Mã Nhân Trạch, hoàn toàn giống với cách của Thạch Minh Phong, cũng là tìm Nguyệt Lông Sa để làm người chịu tội thay mình. Chẳng qua phong thủy thay phiên chuyển, lần này đến phiên người ta cho mình vác nồi.
Quả nhiên đại đạo tương đội, thiên hạ quỷ kế cũng luôn giống nhau.
Khi nói chuyện, những người khác đã mua được đà thú rồi.
Tô Trầm còn đang nói chuyện phiếm cùng Thạch Minh Phong, nói chính là chuyện làm thế nào để đối phó Khổng Thành. Khổng Thành cũng không phải tới một mình, bên cạnh hắn có mấy tên thủ hạ, trong đó thế mà có bao gồm một tên Diêu Quang cảnh.
Đúng vậy, lần hành động này có hai tên Diêu Quang, một tên là Thạch Minh Phong, còn lại là một người chuyên trách bảo vệ Khổng Thành, gọi là Tề Thâm Nguyên. Nhiệm vụ của Tề Thâm Nguyên chỉ là bảo vệ Khổng Thành, không có trọng yếu trong lần hành động này, cũng không tham dự.
Nếu muốn giết người dưới sự bảo vệ của một tên Diêu Quang thì cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng như vậy thì mới càng kích thích.
Giờ phút này Tô Trầm đang cùng Thạch Minh Phong trò chuyện vui vẻ, bỗng nhiên trước mắt chớt lóe lên một bóng người.
Tô Trầm giật mình ngay tại chỗ.
“Làm sao vậy?” Thạch Minh Phong nhìn ra vẻ mặt khác thường của Tô Trầm.
“Gặp được một lão bằng hữu.” Tô Trầm nghĩ ngợi, không lừa hắn mà nói thẳng.
“Lão bằng hữu?”
“Ừm, ta muốn đi gặp một lát.”
Nghe nói như vậy, Thạch Minh Phong nhướng mày: “Có cần như vậy không, tốt nhất đừng làm phức tạp.”
“Yên tâm đi, ta biết chừng mực.”
Thạch Minh Phong gật đầu: “Được rồi, lát nữa ngươi nói đi nhà vệ sinh, chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà trọ. Đêm nay nghỉ ngơi một đêm rồi mới đi.”
Rời Thạch Minh Phong, Tô Trầm đi thẳng vào một một ngõ nhỏ.
Cuối ngõ nhỏ, một nữ tử áo trắng phiêu phiêu đứng ở nơi đó, chính là Nguyệt Lông Sa.
“Thật là ngươi.” Tô Trầm đi tới: “Sao ngươi lại đi đến Lâm Sơn thành?”
Sau khi tốt nghiệp Tiềm Long Viện, Tô Trầm chỉ gặp qua Nguyệt Lông Sa hai lần, toàn là vì lúc đó Nguyệt Lông Sa tới Thanh Hà làm việc. Nhưng bởi vì mọi người đều có mang chuyện cho nên chỉ thấy nhau vội vàng rồi lại chia biệt.
Hôm nay gặp lại Nguyệt Lông Sa, chỉ thấy nàng vẫn thanh lệ như trước kia, phong tư yểu điệu, trổ mã càng ngày càng phát động lòng người.
“Ta tới là vì tìm ngươi.” Nguyệt Lông Sa nói thẳng.
“Tới tìm ta?” Tô Trầm ngẩn người, lập tức tỉnh ngộ lại: “Là tiểu tử Vân Báo kia.”
Vân Báo nói thẳng ra là thủ hạ của Nguyệt Lông Sa, có liên hệ rất chặt chẽ cùng Nguyệt Lông Sa. Cho nên Nguyệt Lông Sa muốn biết chuyện gì về Tô Trầm thì cũng không khó cho lắm.
“Có chuyện gì sao?” Tô Trầm hỏi.
Nguyệt Lông Sa trực tiếp hỏi: “Đồng hành cùng các ngươi, có phải có một người gọi là Khổng Thành?”
Tô Trầm cưới nói: “Như thế nào? Cảm thấy hứng thú với hắn?”
Nguyệt Lông Sa trả lời: “Ngươi có nghe qua cái tên An Tự Lợi này không?”
Tô Trầm nghĩ ngợi, rốt cuộc nhớ được, bật thốt lên nói: “Tinh Hồng Chi Thủ An Tư Lợi?”
Nói tới An Tư Lợi, rất nhiều người có lẽ sẽ không biết, nhưng vừa nói ra cái tên Tinh Hồng Chi Thủ này thì đó là đại danh đỉnh đỉnh không người không biết.
Chiến tích lớn nhất của người này là từng lấy lực một người đồ sát cả một tòa thành thị, lập nên sát nghiệt khôn cùng. Nhân mạng trong tay có thể nói là nhiều không đếm được.
Có thể nói chính vì có tồn tại bực này như An Tự Lợi nên Vĩnh Sinh Điện Phủ mới xứng thực với cái danh tổ chức khủng bố hàng đầu.
“Chắc ngươi đừng nói cho ta biết là...”
“Tên Khổng Thành kia là em vợ An Tư Lợi, người lãnh đạo trực tiếp của Mã Nhân Trạch.” Nguyệt Lông Sa nói.
Quả nhiên, vạn vật tổng thể đều có liên hệ tăm tối với nhau.
“Ngươi muốn ta làm gì?” Tô Trầm hỏi: “Giết Khổng Thành?”
“Không, ta muốn ngươi giúp ta tìm một vật trên người hắn. Cụ thể là cái gì ta không rõ ràng lắm, nhưng ta biết trong vật kia có ghi lại danh sách cụ thể của những người thuộc trường phái của An Tư Lợi cùng cách liên hệ.”
Nguyệt Lông Sa nói: “Lấy được sanh sách, chúng ta có thể biết được rõ ràng về thế lực cấp tiến trong Vĩnh Sinh Điện Phủ, ngươi hẳn là biết, việc này sẽ cứu mạng bao nhiêu sinh mệnh vô tội.”
Tạm dừng một chút, Nguyệt Lông Sa trịnh trọng nói:
“Đây không phải là ân oán cá nhân.”
Trở về nhà trọ, mọi người đã chờ hắn một hồi lâu.
Thấy Tô Trầm lại, Khổng Thành phát ra tiếng hừ lạnh bất mãn: “Đại giá lớn thật, lại phải đợi hắn đến mới họp được.”
Thạch Minh Phong nói thẳng: “Tô Trầm là minh hữu quan trọng của chúng ta, là hảo hữu của Vĩnh Sinh Điện Phủ. Vĩnh Sinh Điện Phủ hảo hữu không nhiều lắm cho nên mời ngươi tôn trọng minh hữu của chúng ta một chút.”
Tô Trầm biết Thạch Minh Phong đang vụng trộm mở ra nguyên cấm để ghi lại sự việc cho nên lời nói đều rất nghiêm trang.
Khổng Thành xem thường liếc mắt: “Ta là lần đầu tiên nghe nói minh hữu lại từng hại người một nhà.”
Chuyện Mã Nhân Trạch tuy là do Nguyệt Lông Sa gánh vác nhưng mọi người đều rõ ràng việc này là chịu sự khống chế của Tô Trầm, sở dĩ Nguyệt Lông Sa gánh vác mấu chốt là để hai bên có thể lui một bước.
Đạo lý tương tự, cho dù tương lai Khổng Thành có chết thì mọi người cũng sẽ nghĩ nó có liên hệ tới Thạch Minh Phong.
Chẳng qua phỏng đoán vĩnh viễn là phỏng đoán, ngươi không có chứng cớ vẹn toàn đồng thời không biết liên hệ này là sâu hay cạn.
Cho nên Khổng Thành tuy rất muốn ý kiến Tô Trầm nhưng nếu muốn hắn nói càng cụ thể thì là không được.
Có điều rất nhanh hắn liền biết.
Tô Trầm bước lại đây, nói: “Ngươi là bị ngu à? Cái gọi là minh hữu, vốn không phải là người một nhà mà là một loại quan hệ hợp tác ngang hàng. Ta là minh hữu của Vĩnh Sinh Điện Phủ, ngươi biết việc này có ý nghĩa gì không? Ý nghĩa là chỉ có Vĩnh Sinh Điện Phủ mới có thể nói chuyện hợp tác với ta. Về phần rất nhiều người ở đây, nhiều nhất chỉ có thể xem là con kiến mà thôi. Giẫm chết một con chiến, có đôi lúc không cần phải nhìn mặt chủ nhân làm gì cả. Nếu hợp tác đủ thâm sâu, thậm chí đánh chết một con chó cũng được.”
“Ngươi nói cái gì?” Khổng Thành phẫn nộ nhìn Tô Trầm.
“Ta nói... Ở trong mắt ta ngươi chỉ là con kiến mà thôi. Mà ta, mới là người mang đến ích lợi to lớn nhất cho Vĩnh Sinh Điện Phủ. Ồ, nói đến việc này thì mỗi lần ta hợp tác với Vĩnh Sinh Điện Phủ hình như là bọn họ đều buôn bán có lời chừng bảy tám trăm triệu nguyên thạch nhỉ? Nhiều nguyên thạch như vậy, ngươi nói coi có thể đổi được bao nhiêu cái mạng nhỏ của ngươi?”
Khổng Thành thâm trầm nói: “Ta chỉ biết nếu như lúc trước ta giết ngươi thì mấy tỉ kia chỉ sợ cũng sẽ rơi vào tay chúng ta.”
“Không, các ngươi sẽ không có cái gì cả, ngươi thật sự cho rằng ta sẽ lưu lại chỗ hổng à? Đây là lý do mà dù cho ngươi có bán đi tỷ tỷ của mình thì cũng chỉ có thể làm một tên tiểu nhân vật mà thôi, bởi vì ngươi dại dột đến đáng sợ!”
“Ngươi nói cái gì?” Khổng Thành giận tím mặt, hắn hận nhất là người khác nói dựa vào tỷ tỷ để thượng vị.
“Muốn một chọi một đánh với ta một hồi à? Ta cam đoan để ngươi toàn thây.” Tô Trầm tùy tiện nói.