← Quay lại trang sách

Chương 614 Kế hoạch (2)

Loại mặt hàng này, đừng nói chỉ là tên tạp huyết, cho dù là thuần huyết hắn cũng không để vào mắt.

Ngày hôm nay ở trong đồng cảnh giới, đối thủ có tư cách làm hắn coi trọng ít nhất phải là Yêu Vương huyết mạch trở lên, còn phải thuộc loại tinh anh nữa mới được.

Một cái Khổng Thành là cái rắm gì.

Hiển nhiên Khổng Thành biết mình không có khả năng là đối thủ của Tô Trầm, tên này nhìn vậy thôi nhưng là một cuồng nhân từng một thân một mình đồ sát Liên gia, có điều cỗ hận ý này không tan được, chỉ có thể hung hăng trừng mắt Tô Trầm thành một bộ ta dùng ánh mắt giết chết ngươi mà thôi.

Cũng may Thạch Minh Phong rốt cuộc ra mặt làm dịu không khí: “Được rồi, đều là người một nhà cả làm gì loạn lên thế. Khổng Thành, Tô Trầm là khách quan trọng của Vĩnh Sinh Điện Phủ ta, như lời Tô tiên sinh nói, không có hắn thì sẽ không có bảy tám trăm triệu nguyên thạch kia đâu. Việc này làm cho vài năm gần đây mọi người đều rất tốt, tài nguyên tu luyện nhiều gần gấp đôi, đó đều là thừa phúc của Tô tiên sinh, ngươi không có chuyện gì đừng tới kiếm chuyện.”

Khổng Thành kêu lên: “Nhưng chúng ta cũng giúp hắn kiếm lời về rất nhiều của cải.”

“Đó là bản lãnh của Tô tiên sinh. Nếu ngươi cứ vô lý dây dưa nữa thì đừng trách ta báo cáo lên trên!”

Thạch Minh Phong nổi giận lên, Khổng Thành chỉ có thể nhịn xuống.

Lúc này Thạch Minh Phong mới lấy ra một vật, là một cái nguyên cấm bàn.

Nguyên cấm bàn chiếu ra một bức hình ảnh lập thể, là một tòa cổ thành bảo rất lớn.

Thạch Minh Phong chỉ vào cổ bảo, nói: “Đây là cổ bảo Tây Lai Nạp, một trong những phủ đệ của Sa tộc lĩnh chủ Ba Nhĩ. Việc chúng ta cần làm là làm thế nào ở trong tình huống không kinh động Ba Nhĩ, thăm dò được toàn bộ tòa cổ bảo này, tìm ra Linh tộc bí tàng.”

“Ngươi nói đây là một trong những phủ đệ của Ba Nhĩ? Nói cách khác Ba Nhĩ không chỉ có một tòa thành?” Tô Trầm hỏi.

Thạch Minh Phong trả lời: “Ba Nhĩ tổng cộng có sáu tòa phủ đệ tại Định Uyên Châu, cái này chỉ là một tòa trong đó. Mùa thu hàng năm, sẽ bắt gặp Ba Nhĩ đến đây ở một thời gian, đại bộ phận thời gian hắn đều ở trong A Lệ Xá Cung ở Tây bộ Định Uyên Châu, nơi đó là hang ổ của Sa tộc.”

“Nói cách khác, chúng ta không cần đối mặt với Tam Nhị cũng những Sa tộc khác?” Dạ Mị hỏi.

Tuy đã sớm tính toán ra kế hoạch nhưng cụ thể thì chỉ có Thạch Minh Phong biết, với lại đây là lần đầu tiên Thạch Minh Phong lộ kế hoạch cụ thể cho mọi người.

“Đúng vậy, nếu tất cả thuận lợi mà nói thì chúng ta có thể không gặp Ba Nhĩ cùng những Sa tộc khác.” Thạch Minh Phong trả lời: “Trước mặt cổ bảo Tây Lai Nạp có chừng một trăm năm mươi tên Sa tộc, phần lớn là người hầu, chỉ có một ít chiến sĩ, thực lực không cần lo. Duy nhất có một người mạnh hơn là Thủ lĩnh hộ vệ của bọn hắn, Tạp Lặc. Mục tiêu của Loạn Hồn Dược Tề chính là hắn.”

Một gã thủ hạ thè lưỡi: “Ta còn tưởng rằng phải đụng mặt với Ba Nhĩ đây.”

Thạch Minh Phong cười nói: “Ba Nhĩ chính là cường giả ngũ phẩm liên thai, linh hồn cường đại, Loạn Hồn Dược Tề chưa chắc hữu hiệu với hắn. Còn nữa, bên cạnh hắn rất nhiều cường giả, muốn tới gần hắn để sử dụng e là không được. Bởi vì loại dược tề này uống vào trong bụng rồi mới có thể phát huy tác dụng.”

“Làm thế nào đưa dược tề tới miệng Tạp Lặc?” Tô Trầm hỏi.

“Ta.” Một gã thủ hạ của Thạch Minh Phong lên tiếng.

Người này gọi là Hạ Húc.

Giờ phút này Hạ Húc nói: “Ta có Thiên Diện Quỷ Thú huyết mạch, có thể ngụy trang thành Sa tộc lẫn vào tòa thành.”

Thiên Diện Quỷ Thú là một loại yêu thú khá giảo hoạt, có được khả năng biến hóa, có thể giả thành một tồn tại có hình thể không quá khác nhau với nó.

Dựa theo kế hoạch của Thạch Minh Phong, đầu tiên Hạ Húc sẽ giả thành một gã hạ nhân của tòa thành Tây Lai Nạp để tiếp cận Tạp Lặc, rồi lại vụng trộm cho Loạn Hồn Dược Tề vào trong thức ăn của hắn, qua đó khống chế được Tạp Lặc.

Chỉ cần khống chế được Tạp Lặc thì Vĩnh Sinh Điện Phủ có thể công khai tiến vào tòa thành để tìm kiếm.

Đơn giản, thực dụng.

Hảo kế hoạch chưa bao giờ cần đến sự phức tạp và ngược lại một kế hoạch đơn giản mới mang đến ý nghĩa tối ưu nhất.

Đơn giản có ý nghĩa là độ khó thấp, ít biến số.

Kế hoạch của Thạch Minh Phong chính là như thế.

Vấn đề duy nhất của kế hoạch này là: Bọn họ không muốn mình phải tìm kiếm bao lâu.

Khuyết thiếu tin tức với Linh tộc bí tàng, là điểm bất lợi nhất của toàn bộ kế hoạch, cũng là điểm duy nhất có khả năng sinh biến.

Nhưng chuyện trong thiên hạ vốn không phải trăm phần trăm nắm chắc thì mới làm được.

Vì thế đám người Thạch Minh Phong mới chuẩn bị thật nhiều.

“Nếu như thất bại?” Tô Trầm hỏi.

“Vậy thì chỉ có thể tận lực, phó cho thiên mệnh thôi. Thất bại là chuyện cơm bữa, chuyện này có gì lạ đâu.” Thạch Minh Phong cười mỉm nói.

Đây là một mảnh thổ địa hoang vắng.

Khắp nơi không thấy được kiến trúc, một cây cỏ dại nào, duy chỉ có vô cùng vô cùng mặt đất màu xám, đầy ắp khắp tầm nhìn.

Trời rất thấp, mặt trời nằm trên bầu trời. Không có mây che khuất, ánh mắt trời từ trên cao bắn thẳng xuống, chiếu vào đất cát tạo thành một mảnh nóng bỏng trên mặt đất.

Nhưng đến ban đêm, nơi này sẽ nhanh chóng chuyển sang lẹnh giá, âm phong khủng bố sẽ thổi khắp mặt đất, nước đóng thành băng.

Chênh lệch nhiệt độ ngày đêm thật lớn là điểm hiểm trở lớn nhất của Cô Hồng Bích, cho dù là nguyên sĩ muốn hành tẩu trên mảnh đất này đều cảm thấy bị dày vò.

Lấy ra túi nước rồi uống một miếng, Tô Trầm nhìn một vòng xung quanh mình, có thể thấy sau một ngày tra tấn, tinh thần của mọi người đã có chút ủ rũ rồi.

“Đằng trước có sườn núi, mọi người thêm chút sức đi nhanh lên đi, tranh thủ trước khi đêm danh đuổi tới đó, chúng ta sẽ hạ trại ở đằng đó!” Ở đằng trước một gã dùng “Ưng Nhãn” để dò đường rồi nói.

Nhìn ngọn núi kia ngựa chạy còn chết, huống chi đó chỉ là dùng Ưng Nhãn để nhìn.

Thật ra Tô Trầm lấy ra Giao Hoàng Toa là rất nhanh có thể chạy tới địa phương kia rồi, nhưng hắn không có ý nghĩa khoe khoang ở chỗ này. Hơn nữa sử dụng Giao Hoàng Toa quá nguy hiểm - Cô Hồng Bích là nơi hiểm địa, từ xưa đến nay vẫn còn có rất nhiều yêu thú, trong đó có yêu cầm tốc độ không kém cạnh gì Giao Hoàng Toa.

Cho nên Tô Trầm vẫn cùng mọi người cùng một chỗ an tâm từ từ mà đi có vẻ sẽ tốt hơn.

May mắn ở đây không có gánh nặng gì, cấp bậc thấp nhất cũng là Phí Huyết cảnh, mỗi người thêm một chút sức, rốt cuộc trước khi mặt trời lặn đã chạy tới trước sườn núi.

Lúc này nhiệt độ đã hạ xuống, không còn nóng bỏng bức người nữa. Nhưng ban đêm rét lạnh cũng thật phiền toái, cho nên mọi người nhanh chóng dựng lên doanh trại, nhóm lửa chuẩn bị qua đêm.

Tô Trầm từ trong nguyên giới lấy ra một vật, ném về không trung đã tự động biến thành một gian nhà đá.