← Quay lại trang sách

Chương 621 Phát hiện (1)

Chư Tiên Dao bất động thanh sắc, trả lời: “Bởi vì phải đối phó một ít người, cho nên không thể không làm vậy.”

“Người nào?”

“Không biết Đại lĩnh chủ có nghe nói qua Thanh Mộc Trương gia chưa.”

“Trên đời này nhiều quý tộc như vậy, sao ta có thể biết được từng nhà.”

“Vậy thì Vĩnh Sinh Điện Phủ?”

Nghe được tên này, Ba Nhĩ ngồi thẳng người lên.

Ở ngoài tòa thành, Thạch Minh Phong cùng Tô Trầm nhìn nhau.

Thạch Minh Phong lặng lẽ nói: “Chư gia đại tiểu thư, không ngờ người này cũng chạy tới nơi này.”

“Người biết?” Tô Trầm hỏi.

“Mấy năm gần đây chúng ta không ít người chết trong tay Chư gia, sao có khả năng không biết. Lại nói, cái này hình như là phiền toái ngươi gây ra đi?” Thạch Minh Phong nhìn Tô Trầm.

Tô Trầm cười: “Là phiến toái do ma quỷ Mã Nhân Trạch kia gây ra.”

“Suy cho cùng. Thoạt nhìn qua vị Chư đại tiểu thư này rất có oán niệm với chúng ta, thế mà định thành lập một mảng cơ nghiệp ở Long Tang quốc, lấy nó đối kháng với chúng ta.”

Tô Trầm đột nhiên nói: “Vì đối phó lục gia cùng các ngươi mà phải làm ra trận hình lớn đến vậy? Việc này đáng giá sao?”

“Có đôi khi các quý tộc thực sự rất bốc đồng.”

Tất cả mọi người cười ra tiếng.

Tô Trầm làm thủ thế im lặng, mọi người tiếp tục lắng nghe.

Bên kia ở trên gương mặt dài rộng của Ba Nhĩ đã hiện lên vẻ rất thận trọng: “Ta chán ghét những gia hỏa dấu đầu lộ đuôi kia, bon họ rất phiền toái, phi thường phiền toái. Bọn họ nơi nơi trộm đồ, cướp bóc, giết người, là một đám ác ôn giết người không chớp mắt.”

“Thật mới lạ, chính hắn là ác ôn lớn nhất cũng xứng nói chúng ta.” Ngoài tòa thành mọi người đồng loạt khinh thường nói, Tô Trầm không thể không hư một tiếng bảo cho bọn họ chớ có lên tiếng.

“Cho nên Đại thủ lĩnh ngươi xem, chúng ta thật sự rất có căn cơ để hợp tác. Chúng ta là kẻ địch của Vĩnh Sinh Điện Phủ, ngài đồng dạng cũng không thích bọn họ. Có chúng ta tọa trấn ở trong này, là có thể giúp ngươi hoàn thành mơ ước ngăn trở toàn bộ ngoại lai.” Chư Tiên Dao nhân cơ hội nói.

“Các ngươi định trả cái giá thế nào?”

“Chúng ta có thể mang đến rất nhiều cơ hội mậu dịch cho Sa tộc, hàng năm sẽ có không dưới năm trăm vạn nguyên thạch hàng hóa ra vào nơi này, trong đó có khá nhiều là lương thực Sa tộc cần, nước cùng vật tư sinh hoạt. Chúng ta có thể dùng giá cả thấp nhất để cung ứng cho các ngươi.”

“Lượng hàng hóa chỉ có năm trăm vạn?”

“Là hàng năm!” Chư Tiên Dao trịnh trọng nói: “Đây là mua bán lâu dài, ngươi không thể chỉ nhìn cái lợi trước mắt.”

Ba Nhĩ hừ nói: “Nhân tộc các ngươi rất giảo hoạt, làm sao ta biết các ngươi sẽ nhất định thực hiện hứa hẹn này? Thiển cận cũng có chỗ tốt, đó là không dễ dàng bị mắc mưu.”

Chư Tiên Dao tức giận đến mặt mũi trắng bệch, nói: “Không có ai có thể trong một chốc lấy ra được trên trăm triệu nguyên thạch cả.”

Ngoài tòa thành, mọi người cùng nhau chỉ vào Tô Trầm, nói: “Hắn có thể.”

Tô Trầm liếc mắt xem thường.

Trong tòa thành đàm phán vẫn còn đang diễn ra.

Lúc này Hạ Húc đã cất kỹ toàn bộ thức ăn, đang cúi đầu ở một bên chờ được gọi.

Đúng lúc này, một gã Sa tộc đột nhiên đi tới, đi đến bên cạnh Hạ Húc, nói: “Ngươi là ai? Làm sao trước kia chưa thấy qua ngươi?”

Khôn xong!

Toàn bộ mọi người cùng kêu thầm.

Bởi vì không đoán được đêm nay sẽ có yến hội nên lúc ấy Hạ Húc chỉ tùy tiện biến thành một tên Sa tộc, dù sao chỉ là lâm thời quá độ mà thôi. Nhưng không ngờ sẽ bị bắt được, càng không ngờ lúc này sẽ xảy ra vấn đề.

Hạ Húc ngẩn ngơ, hắn còn muốn giải thích gì đó đã thấy cách đó không xa có một gã Sa tộc đang đứng ở sau lưng Ba Nhĩ đột nhiên nhìn về bên này.

Hắn nhìn thoáng qua Hạ Húc.

Chỉ một cái liếc mắt này Hạ Húc liền cảm thấy trong cơ thể mình chợt bốc lên kinh đào hãi lãng, nguyên lực không thể điều khiển được tự động quay cuồng, suýt nữa không duy trì được hình thái của mình.

Trong biết biết không ổn, chỉ thấy Sa tộc nhìn mình đã xuất hiện dị quang trong mắt.

Hắn cao giọng hô thành tiếng: “Là gian tế! Bắt lấy hắn!

“Chạy!”

Ngay khi Sa tộc hô lên hai chữ gian tế, Tô Trầm đã gào lên.

Hạ Húc biết không ổn, quay đầu bỏ chạy.

“Bắt lấy hắn!”

Tiếng gào thét cuồng bạo vang lên, toàn bộ Sa tộc đồng thời lao ra, chỉ có Chư Tiên Dao hơi nhíu chân mày. Chư Bạch Vũ nhìn nhìn Chư Tiên Dao, Chư Tiên Dao lung lay rất nhỏ, Chư Bạch Vũ liền lần nữa ngồi xuống.

Về phần Ba Nhĩ, hắn hừ hừ một tiếng: “Một con chuột? Trong tòa thành của ta thế mà có một con chuột? Bắt hắn cho ta, ta muốn hảo hảo thẩm vấn.”

Rất nhiều Sa tộc ùa lên, Hạ Húc phi thân chạy trốn.

“Hắn chạy không thoát đâu.” Thạch Minh Phong mặt mày trắng bệch.

Trong tình huống này, nếu còn để Hạ Húc chạy mất thì mấy Sa tộc kia nên tự sát cho rồi. Sở dĩ Hạ Húc vẫn còn đang chạy được là vì cường giả Sa tộc khinh thường ra tay. Nhưng chỉ cần hắn chạy ra một phạm vi nhất định, cường giả chân chính nhất định sẽ xuất động.

Tô Trầm quay về phía gương kêu lên: “Hạ Húc, hãy nghe ta nói, ngàn vạn lần đừng chạy ra tòa thành, bọn họ sẽ không cho ngươi chạy ra đâu! Bây giờ ngươi phải làm là chạy vòng quay tòa thành, tranh thủ thời gian. Chúng ta sẽ cứu ngươi ra ngoài.”

“Cứu ta? Ngươi nói giỡn hả?” Hạ Húc đáp lại.

“Không có, vì bây giờ ta sẽ tiến vào!” Tô Trầm trả lời.

Hắn nói xong chạy tới tòa thành.

Thạch Minh Phong kinh hãi: “Ngươi điên rồi? Bây giờ đi vào là tìm chết! Kế hoạch đã thất bại, việc chúng ta phải làm bây giờ là lập tức rời khỏi đây!”

“Vậy cũng phải cứu người trước đã.” Tô Trầm cũng không quay đầu lại chạy tới.

Rất nhanh hắn đi tên tới tường thành, cửa động bị Hạ Húc mở ra vẫn còn.

Cửa động rất nhỏ.

“Ngay cả một cửa này ngươi cũng đều không qua được.” Thạch Minh Phong nói.

Sau đó hắn thấy, Tô Trầm lấy ra một lọ dược tề uống hết, rồi kế tiếp thân hình của hắn bắt đầu kéo dài.

“Việc này sao có thể?”

Thạch Minh Phong nhất thời há hốc mồm.

Đây là nguyên kỹ huyết mạch của Hạ Húc, sao hắn lại có thể thi triển?

Chẳng lẽ nói là trong mấy ngày này hắn đã phá giải rồi?

Không sai, Tô Trầm phá giải!

Quá trình phá giải huyết mạch của Hạ Húc thuận lợi vượt qua dự liệu của mọi người, Tô Trầm dễ dàng tinh luyện nguyên chất biến chính trong huyết mạch của Hạ Húc, thông qua quá trình này nắm giữ khả năng biến hóa của nó. Tiếc nuối duy nhất là hắn tạm thời không thể để cho nó hoàn toàn dung nhập mình, chỉ có thể dùng dược tề đạt được năng lực tạm thời.

Nhưng nhiêu đó đã đủ rồi.

Ngay sau đó Tô Trầm bám vào trên thành bảo.

Hắn nhanh chóng nhảy lên đầu tường.

“Đáng chết, hắn không có Động Sát Thủy Tinh.” Thạch Minh Phong mắng.

Bởi vì trong kế hoạch chỉ cần một mình Hạ Húc lẻn vào, với lại Động Sát Thủy Tinh không rẻ cho nên chỉ chuẩn bị một khối.

Thế nhưng là ngay sau đó, một màn làm cho bọn họ mở mang tầm mắt lại xuất hiện.

Tô Trầm trực tiếp rơi xuống mặt đất, cẩn thận nhấc chân đi, nhìn bộ dáng đi đường của hắn rõ ràng là tránh né lam quang cảnh giới, trong tòa thành không hề vang lên tiếng cảnh báo nào.