Chương 622 Phát hiện (2)
“Chẳng lẽ hắn vừa luyện qua được một loại nguyên kỹ thấy rõ nào đó?” Có người kỳ quái hỏi.
“Vậy thì hắn có không ít nguyên kỹ.” Có người nhân tiện nói.
Đúng vậy, Tô Trầm xác thực có không ít nguyên kỹ. Có năng lực làm nghiên cứu, lại có thể luyện dược, mấu chốt là thực lực bản thân còn rất mạnh, không ngờ ngay cả nguyên kỹ loại thấy rõ cũng có.
Mọi người cùng nhau nhìn Tô Trầm, cảm thấy mình như đang nhìn một con quái vật.
Khổng Thành cười lạnh: “Cho dù hắn có nhiều thứ thì thế nào? Vẫn như cũ không cứu được Hạ Húc. Ta bảo này, các ngươi còn ngốc ở đây làm gì vậy? Không thừa dịp bây giờ chạy nhanh đi, còn chờ cho người ở bên trong lao ra hay sao?”
“Đợi thêm một lát, có lẽ Tô Trầm có biện pháp.” Thạch Minh Phong trả lời.
Lúc này Tô Trầm đã qua giới tuyến của lam quang cảnh giới, đi vào một phiến đất bằn rộng rãi.
Ngoài dự đoán của mọi người là hắn không có như Hạ Húc biến thành Sa tích xuyên qua mà trực tiếp sử dụng Bạch Tháp Chiết Dược để nhảy qua không gian - Sau khi tấn thăng Khai Dương cảnh, Bạch Tháp Chiết Dược của Tô Trầm lại đề thăng, khoảng cách như vầy đã không còn làm khó được hắn.
Lập tức xuất hiện ở phía trước căn phòng nhỏ trong tòa thành, ngay tại lúc hắn muốn kéo cửa thì đã có mấy đầu Sa tích hung ác hướng lại đây.
Tô Trầm lắc lắc đầu, đã biến thành bộ dáng của Sa tộc, thả ra khí thế hung ác.
Mấy đầu Sa tích thấy vậy đồng thời cúi đầu lui về phía sau.
Đã thấy Tô Trầm dẩy cửa đi vào.
“Ta vào được rồi.” Hắn nói.
Toàn bộ mọi người cùng thở dài một hơi.
Tô Trầm bước nhanh vào trong sảnh: “Hạ Húc, kiên trì một lát, chờ ta tới.”
“Ta sắp kiên trì không nổi!”
“Vậy đặt tất cả vật mình có vào trong nguyên giới, sau đó ẩn nấp đi, đừng để cho bọn họ phát hiện ý đồ ngươi tới đây!”
Hắn vừa nói, một bên lấy ra Giao Hoàng Toa.
Kế hoạch tiếp theo của Tô Trầm rất đơn giản, sau khi tiếp ứng Hạ Húc lập tức dùng Giao Hoàng Toa bỏ chạy, phòng ngự tráo của tòa thành này chỉ đối ngoại chứ không đối nội. Chỉ cần lao ra tòa thành, lấy tốc độ của Giao Hoàng Toa, những Sa tộc này tuyệt đối đuổi không kịp.
Kế hoạch này rất phiêu lưu, nhưng mà trừ cái đó ra Tô Trầm thật không có biện pháp gì tốt hơn.
Rất nhanh đã đi vào đại sảnh, Tô Trầm nhìn thấy Hạ Húc đang lao ra từ một cánh cửa bên hông.
Cơ hội!
Nhưng khi hắn muốn thả ra Giao Hoàng Toa, lại nhìn thấy hai tầng lầu trước mặt hiện ra một đạo nhân ảnh.
Là tên Sa tộc đứng ở sau Ba Nhĩ.
Bọn họ rốt cuộc mất kiên nhẫn.
Chỉ là bóng người vừa nhoáng lên, tên Sa tộc kia liền xuất hiện ở bên phải hướng đi của Hạ Húc.
Một tay một trảo, tựa như là chim ưng mổ gà con, trảo Hạ Húc vào trong tay.
Nguy rồi!
Tô Trầm biết mình vẫn là chậm một bước, không thể cứu Hạ Húc ra được.
Lúc này hắn cách Hạ Húc chỉ có mười bước, nhưng mười bước này lại xa như lạch trời.
Thật sâu nhìn Hạ Húc, Tô Trầm không thể không dừng bước chân.
Hắn liền quay đầu đi.
Đúng lúc này hắn nghe được tiếng la của Sa tộc: “Điều tra toàn cổ bảo, nhìn coi còn có người nào khác ẩn núp không.”
Toàn bộ Sa tộc lên tiếng, đều tản ra.
Tô Trầm biết không ổn, lúc này hắn đã rời khỏi đại sảnh đi vào hành lang.
Ngay tại lúc hắn xuyên qua hành lang, đã chứng kiến một đội Sa tộc tiến lại.
Tô Trầm không thể không xoay người điều chỉnh đi về một hướng khác, bên tai còn không ngừng quanh quẩn tiếng là của Sa tộc: “Con chuột lẻn vào có năng lực biến hóa hình thể, toàn bộ Sa tộc hai người thành đôi, hỏi chuyện với nhau đề phòng giả mạo.”
Mẹ nó!
Tô Trầm âm thầm hô to.
Đúng lúc này, Tô Trầm chứng kiến một người một mình đi lại đây.
Người nọ rõ ràng không phải nô bộc, quần áo hoa lệ, tai to mặt lớn nhìn rõ ràng là một cậu ấm, trong tay còn cầm một cái đĩa, trong cái địa có tràn đầy điểm tâm, giờ phút này đang hồ ăn hải nhét.
Tô Trầm thấy vậy mắt sáng ngời, xông lên một phát bắt được người nọ, đã gõ nó hôn mê.
“Xin lỗi.” Tô Trầm nói một câu, thuận thế nhét người nọ vào trong ngăn tủ bên cạnh.
“Người nào?” Mặt sau truyền đến tiếng la của Sa tộc.
Tô Trầm chậm rãi quay đầu, rõ ràng đã biến thành bộ dáng của tên quý công tử lúc nảy.
“Thì ra là Vưu công tử.” Sa tộc đầu lĩnh nói: “Sao ngài lại ở chỗ này?”
Tô Trầm không biết Vưu công tử là ai, chỉ có thể giơ điểm tâm trong tay lên, thuận thế cho một khối vào miệng.
Sa tộc kia thấy vậy cười nói: “Thì ra là Vưu công tử đói bụng, nếu như vây ngài cứ từ từ mà ăn.”
Nói xong dẫn những Sa tộc khác rời đi.
Nhìn thấy Sa tộc này rời đi, Tô Trầm lại xách Vưu công tử ra.
“Tô Trầm, ngươi làm gì? Hạ Húc đã bị bắt rồi, ngươi không cứu được hắn đâu!” Thạch Minh Phong kêu to.
Tô Trầm mắt điếc tai ngơ, trở tay đánh vài tát vào mặt Vưu công tử, đánh hắn tỉnh lại.
Người nọ sững sờ tỉnh lại, thấy một tấm gương mặt giống mình như đúc lập tức bị dọa cho giật mình: “Ngươi...”
“Hư!” Tô Trầm thở dài một tiếng: “Đừng la, ta hỏi, ngươi đáp, dám không thành thật thì sẽ chết!”
“Ngươi tên là gì?” Tô Trầm hỏi.
“Ta... cứu...” Vưu công tử muốn kêu to.
Chỉ là chưa nói hết câu ra miệng đã bị Tô Trầm chặn lại.
Thuận tay điểm xuống một chị, khuôn mặt Vưu công tử liền trở nên thống khổ vặn vẹo lên.
Tô Trầm thâm trầm nói: “Ngươi sẽ không có cơ hội thứ hai đâu. Hỏi lại một lần nữa, ngươi tên gì?”
Hắn nói xong buông tay ra, Vưu công tử nơm nớp lo sợ trả lời: “Ta gọi là Vưu... Vưu Thiên... Lực.”
Ít nhất ở trên họ là không có láo, vậy có ý nghĩa rất lớn cái tên này là thật.
Tô Trầm nhấc Vưu Thiên Lực lui ra đường đi, đồng thời nói với Thạch Minh Phong: “Ở cửa vào tiếp ứng ta một lát.”
Mọi người đều tới rồi.
Tô Trầm rất mau lẹ đi qua mặt đất rộng rãi, đi qua lam quang cảnh giới rồi leo lên tường cao, sau đó lấy ra một lọ dược tề đổ vào miệng Vưu Thiên Lực, kế tiếp bắt đầu liều mạng siết cổ Vưu Thiên Lực: “Chiếu theo lời của ta mà làm, tưởng tượng mình là một con rắn, điều động nguyên lực trong cơ thể, kéo dài thân hình...”
“Rắn...” Vưu Thiên Lực bị Tô Trầm bóp đến nổi mắt trợn trắng.
“Mau lên... chỉ khi ngươi biến thành rắn ta mới không lập tức bóp chết ngươi.” Tô Trầm hạ giọng nói.
Thân hình Vưu Thiên Lực dần dần kéo dài.
Tô Trầm không đợi cho hắn hoàn toàn biến thành thân rắn, liền đưa hắn qua cái hang nhỏ cứng rắn kia.
Lúc này Thạch Minh Phong đã đuổi tới, thấy Tô Trầm còn chưa tới ngược lại đưa một tên tiểu mập mạp qua, kinh ngạc hỏi: “Ngươi làm gì?”
“Giúp ta coi chừng hắn, ta phải đi cứu người về, thuận tiện hoàn thành kế hoạch của chúng ta.”
“Kế hoạch đã thất bại rồi!”
“Không, còn không có! Bây giờ còn chưa tới thời điểm buông tha đâu.” Tô Trầm trả lời: “Ta muốn giả mạo tiểu tử này, đi cứu người ra, thuận tiện hoàn thành kế hoạch. Các ngươi giúp ta thẩm vấn hắn, dùng hết khả năng hỏi ra toàn bộ tình huống, tùy thời cho ta biết.”
Hắn nói xong lần nữa leo lên tường.