Chương 631 Hoài nghi
Chư Tiên Dao thản nhiên nói: “Bảo ngươi ngồi, ngươi liền ngồi đi.”
Tô Trầm “Ồ” một tiếng ngồi lên, mặt đối mặt cùng Chư Tiên Dao đang ngồi. Từ nơi này nhìn Chư Tiên Dao, chỉ thấy nàng mặt mày linh lung, không có tạo hình xinh đẹp mị hoặc muôn phương, đã có cổ thần thái tự nhiên cùng lười biếng, đồng dạng có lực hấp dẫn riêng biệt.
Thuần lấy mỹ mạo mà nói thì nữ tử này thật sự đè áp qua Cố Khinh La, cũng là lần đầu tiên Tô Trầm nhìn thấy có người làm được như vậy, thế nên Tô Trầm cũng không khỏi nhìn thêm vài lần.
“Xem ra Vưu công tử thật sự thích vị trí này.” Tạp Lặc cười mị mị nói: “Nhưng cũng phải nói, hình như không có người nói cho ta biết, vì cái gì Chư tiên sinh không ở trong này?”
Tô Trầm nhảy dựng ở trong lòng, biết Tạp Lặc đã sinh ra hoài nghi.
Ngày hôm nay Chư gia ở trong cổ bảo Tây Lai Nạp nhảy lên nhảy xuống tìm bí tàng Linh tộc, tuy đã tận lực tránh đi ánh mắt của Sa tộc nhưng dù gì Sa tộc cũng không phải là người chết, làm sa có khả năng ngay cả một điểm manh mối cũng không nhìn ra?
Bây giờ Chư Bạch Vũ lại vô cớ biến mất, Tạp Lặc liền có nghi vấn, cho nên trong bữa sáng hôm nay mới cố ý nhắc tới.
Chư Tiên Dao bất động thanh sắc nói: “Đây là chuyện Chư gia, có cần phải hướng Tạp Lặc tiên sinh hội báo không?”
Tạp Lặc vẫn như cũ cười tủm tỉm: “Quý phương đáng kính tốt xấu gì cũng đang ở trên địa bàn Sa tộc ta, ở trong tòa thành của Đại lĩnh chủ chúng ta, làm việc tổng thể phải có hiểu rõ mới hợp lẽ. Hơn nữa ta nhìn ngày hôm nay quý phương thường xuyên đi lại trong cổ bảo, ngược lại chẳng quan tâm đến mỏ Hắc Nham Kim, thật sự không giống thái độ người làm ăn a.”
Tạp Lặc tuy có bề ngoài hào phóng nhưng từ cách nói chuyện thì có thể thấy được người này không ngu ngốc.
Cũng đúng, có thể trở thành thủ hạ của Lĩnh chử, làm sao có khả năng là người ngu?
Chư Tiên Dao không nhanh không chậm nói: “Mỏ Hắc Nham Kim không phải mục đích của chúng ta, việc này Ba Nhĩ lĩnh chủ đã biết. Về phần nói bên chúng ta gần đây thường xuyên đi lại trong cổ bảo... Cũng được, nên cho Tạp Lặc tiên sinh một lời giải thích.”
“Xin lắng tai nghe.” Tạp Lặc một bên nho nhã nói, một bên chậm rãi cắt miếng thịt bò nhỏ.
“Tạp Lặc tiên sinh còn nhớ rõ mười ngày trước có tên tiểu tử lẻn vào quý bảo?” Chư Tiên Dao hỏi.
“Đương nhiên, bây giờ hắn còn đang bị nhốt mà.”
“Hắn là thích khách muội muội ta phái tới, là tới ám sát ta, hơn nữa có khả năng không chỉ là một tên.”
“Ý của ngươi là...”
“Gầy đây ở Cổ Bảo trấn xảy ra chút chuyện, nếu nghi không sai thì hẳn là người của muội muội ta tới. Vì vậy chúng ta cần làm chút phòng bị, cho nên làm chút bố trí trong quý bảo các hạ.” Chư Tiên Dao trả lời.
Tô Trầm nghe vậy âm thầm gật đầu, đây thật sự là một cái cớ phi thường hợp lý.
Có thể để một lời nói dối thích hợp với bản thân mình thì cách tốt nhất là hợp nhất sự tình trước sau ứng với bản thân. Chư Tiên Dao trả lời hiển nhiên không phải lâm thời mà phát mà là có chuẩn bị từ lâu cho nên mới có thể làm ra vẻ trả lời một cách trấn định tự nhiên đến như vậy.
Quả nhiên Tạp Lặc cũng ngẩn người.
Đối với hành vi của Chư gia hắn xác thực có điều hoài nghi, nhưng hoài nghi chung quy chỉ là hoài nghi, bây giờ Chư Tiên Dao cấp ra một đáp án thật hợp lý, hắn liền có chút không hoài nghi được nữa.
Nghĩ ngợi, hắn nói: “Nếu như vậy vì cái gì Chư tiên sinh còn muốn rời khỏi?”
“Xà sở dĩ đáng sợ là vì nó luôn bí mật trốn vào một góc gần đó. Chúng ta không hy vọng ban đêm khi vào giấc ngủ đều phải đề phòng chủy thủ không biết từ đâu đâm tới cho nên tốt nhất là dẫn bọn họ mắc câu.” “Thì ra là như vậy, nhưng mà việc này chẳng phải sẽ là phiêu lưu rất lớn đối với ngươi à?”
“Cho nên chúng ta mới muốn làm nhiều bố trí trong quý bảo để đề phòng.” Chư Tiên Dao rõ ràng công khai đưa ra ý muốn làm chút động tác lớn ở trong cổ bảo Tây Lai Nạp.
Tạp Lặc nghĩ ngợi, gật đầu nói: “Chỉ cần không dỡ nó xuống thì ta có thể đồng ý. Trên thực tế nếu các ngươi mang một ngàn vạn nguyên thạch lại đây thì cho dù có tặng cho thành này cho các ngươi, ta đoán rằng đại nhân cũng không để ý.” Tạp Lặc nhe răng cười.
Nói thừa, ta đương nhiên biết chỉ cần chi tiền thẳng thì được tòa thành này không vấn đề gì cả.
Nhưng vấn đề là lão nương không chịu tiêu tiền!
Thật sự nghĩ tiền của quý tộc đều do gió lớn thổi tới à?
Qua bữa sáng, Tạp Lặc rời đi.
Chư Tiên Dao cũng đứng dậy nói: “Thiên Dưỡng ngươi theo ta đi một lát.”
“Ôi chao.” Tô Trầm “trung thực” ứng thanh.
Chư Tiên Dao chắp tay đi ở đằng trước, không nói gì, Tô Trầm liền trầm mặc đi theo sau.
Đi thẳng tới đầu tường cổ bảo, Chư Tiên Dao mới đứng lại.
Ngắm về phương xa, Chư Tiên Dao nhìn những lao động tay chân đang làm việc bên ngoài, nói: “Chút nữa trở về ngươi bố trí thêm vài nguyên cấm trong cổ bảo này đi.”
“Thật sự muốn bố trí nguyên cấm?” Tô Trầm kinh ngạc.
“Ân. Nếu như đã nói với Tạp Lặc như vậy thì cũng không thể không làm rõ ràng. Với lại người của Tiên Linh nếu đã đến đây thì sớm muộn gì cũng sẽ tiến công nơi này. Lục thúc đã rời khỏi, bây giờ là thời cơ tốt nhất để bọn hắn tiến công, bọn họ nhất định sẽ không phạm sai lầm. Lo trước khỏi họa, làm nhiều chuẩn bị luôn là việc tốt.”
Tô Trầm nghe vậy ngạc nhiên.
Di chứng dễ xuất hiện nhất của nói dối là sau khi ngươi vừa nói ra lời nói dối, phải cần rất nhiều bằng chứng để tiến hành đối ứng với lời nói dối này.
Chư Tiên Linh phái người ám sát chỉ là lời nói dối do bọn người Tô Trầm tạo ra để cứu Hạ Húc mà thôi, nhưng bây giờ lại thành mũi dao trong lòng Chư Tiên Dao, thậm chí còn ảnh hưởng đến hành động của nàng.
Có lẽ ở trên tiệc Chư Tiên Dao không có hoàn toàn nói dối, nàng xác thự hy vọng mượn cơ hội này dẫn sát thủ vào.
Vấn đề là, nơi nào có sát thủ gì để cho cho nàng dẫn.
Tô Trầm thầm khóc thét ở trong lòng.
Nhưng mặc kệ thế nào, hắn chỉ có thể gật đầu đáp ứng yêu cầu của Chư Tiên Dao.
Được, vậy phải tìm một ít nguyên cấm phòng ngự của Vưu Thiên Dưỡng để xài rồi.
Nguyên cấm bí truyền của Vưu gia, hầu như đã bị Tô Trầm học hết.
“Được, ta quay về đi ra ngoài tìm chút tài liệu.” Tô Trầm nói.
Hắn nói xong nhìn về phía ngoài cổ bảo.
Một chiếc xe đẩy đang chạy về đây, lại không để ý đụng vào rất nhiều người qua đường té ngã, hán tử đẩy xe liền xuống cãi nhau với mọi người.
Chỉ là nhìn thoáng qua, Tô Trầm đột nhiên biến sắc, kêu lên: “Cẩn thận!”
Đã thấy một mũi tên nhọn bay vụt tới.
Vù!
Mũi tên nhọn bay vụt lao thẳng vào mặt Chư Tiên Dao.
Ngay tại khi nó sắp chạm tới mặt của nàng, cùng lúc đó Tô Trầm chợt ra tay đẩy Chư Tiên Dao ra.
Mũi tên có chớp động lục quang bay sượt qua mặt của nàng, cắt đi một vài sợi tóc.
Chư Tiên Dao quay cuồng ngã xuống đất, chưa đứng dậy thì chỉ thấy phía dưới tòa thành vù vù vù liên tục nhảy lên mấy bóng người, cùng nhau chạy về phía tường thành.