Chương 632 Ám sát
Loại tường thành của tòa cổ bảo này cơ bản không có tác dụng gì với nguyên sĩ, tòa thành to như vậy nói lên là lên, chỉ là một lần đi lên đã có mấy người.
Một người cầm đầu vung một đao đánh xuống Chư Tiên Dao, đao kình rộng lớn mang theo một cỗ sát ý kinh tuyệt.
Lúc này Chư Tiên Dao đã phản ứng lại, bàn tay trắng nõn vỗ mặt đất phiêu người tung bay lên tránh thoát một đao này.
Đồng thời ở hai sườn có hai người lách đến, kiếm quang bén nhọn tràn ngập một mảng tinh quang, đó là hàn quang lấp lánh lóe lên trên kiếm phong.
Chư Tiên Dao lui.
Bàn tay trắng nõn trào ra một mảng khí lưu, đồng thời trong miệng phát ra tiếng rít nghiêm nghị, lúc này nàng đang gọi vệ binh.
Chỉ là đối thủ cũng biết được thời cơ giết người chỉ có trong khoảng khắc nên quét một mảng lực lượng khổng lồ đến bao phủ chung quanh Chư Tiên Dao, lại làm cho nàng không thể di động được.
Cùng lúc đó, ba người sát thủ lúc trước đồng thời nhấc lên ánh đao đánh xuống Chư Tiên Dao.
Chư Tiên Dao biết không ổn, trên mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng, hiện ra vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, màn này rơi vào trong mắt ba người lại làm cho bọn họ đồng thời bị kiềm hãm lại không ra tay được.
“Ngu xuẩn còn không mau tỉnh!” Tiếng hô như sấm vang lên, ba người đồng thời rung lên tinh thần.
Nhưng chính là một khoảng chần chờ này, Chư Tiên Dao dĩ nhiên ra tay, bàn tay mềm mại dánh một tầng tầng lớp lớp khí lưu, trong đó đánh vào trên một người đánh hắn bay ra ngoài. Lại tung ra một chỉ, điểm về phía tên còn lại. Người nọ đang thu hồi kiếm, thế mà kham kham chặn một chỉ này. Lúc này kiếm của người thứ ba đã đâm tới, Chư Tiên Dao còn muốn tiếp tục vận mị công thì đã nghe được một tiếng “Hừ” bén nhọn như châm.
Không thấy thân hình chỉ nghe thanh âm.
Chư Tiên Dao như bị châm đâm, đầu đau xót, lần này không thể tiếp tục phát ra hoặc tâm mị công. Mắt thấy kiếm quang của người nọ đâm lại, mang theo sát ý cường thế, Chư Tiên Dao sinh tuyệt vọng ở trong lòng.
Đúng lúc này bên người lại xuất hiện một bóng dáng dài rộng, mạnh mẽ nện vào trên người tên thích khách kia.
“Đừng làm Dao Dao của ta bị thương!” Trong thanh âm hùng hậu, là hai bóng người từ trên tường thành rơi thẳng xuống dưới.
“Thiên Dưỡng!” Chư Tiên Dao hô một tiếng.
Vù!
Giữa không trung lại có một mũi tên nhọn bay tới.
Đã thấy Chư Tiên Dao phi thân đứng dậy, đồng thời trên người chợt hiên lên một đạo kim quang.
Mũi tên kia bắn vào trên người nàng nhưng không thể vào trong.
Một ánh đao bén nhọn phá không tập kích chém về phía Chư Tiên Dao.
Một đoa, hai đao, ba đao!
Ba đao chấn xuống, hộ kim kim quang của Chư Tiên Dao bị đánh phá.
Ánh đao lại truy, Chư Tiên Dao lăng không bay múa phiêu phiêu lui về phía sau.
Lúc này tiếng rít gió mãnh liệt đã làm kinh động người trong cổ bảo, Triệu Cảnh Văn dẫn đầu xông ra, thấy tình hình như vậy mắt đỏ lên, nâng cao trường mâu đánh thẳng ra.
Trường mâu như rồng, đụng vào đao mang phát ra lực trùng kích khủng bố.
Triệu Cảnh Văn bị chấn thối lui.
Khiến cho người ta kinh dị là đao thế này vậy mà còn có đao thứ năm.
Lại trảm Chư Tiên Dao, xem ra là không giết Chư Tiên Dao thì sẽ không đi.
Mắt thấy đao thứ năm đã sắp hạ xuống, một bàn tay sa hóa khổng lồ lại xuất hiện bắt lấy ánh đao.
Ánh đao bị sa thủ bắt vào trong tay không ngừng vặn vẹo, như là một vật còn sống, mà sa thủ lại không thể khống chế được, cuối bùng bị nó phành một cái kích tán, phá không bay ra biến mất vô tung.
“Dâng phòng ngự tráo lên!’ Thanh âm của Tạp Lặc kịp thời vang lên.
Oành!
Mũi tên thứ ba phóng tới, thẳng tắp đánh vào trên phòng ngự tráo.
Người nấp trong bối hình như biết ám sát thất bại nên phát ra một tiếng “Lui”, liền không công kích nữa.
“Đi?” Trên mặt của Tạp Lặc chợt lóe lên vẻ tức giận.
Bàn tay sa hóa lại hóa lớn, cuốn tới chỗ thích khách cầm đao, Liệt Vân Thương của Triệu Cảnh Văn cũng lưu thích khách cầm kiếm lại.
Chư Tiên Dao liền quay lại tường thành nhìn xuống dưới, chỉ thấy “Vưu Thiên Dưỡng” đang nằm úp sấp lạnh run ở cửa thành, ngược lại là tên thích khách bị hắn đập xuống tường thành đã chết rồi. Nhìn kỹ thì chết do gãy xương cổ, nhắm chừng là vận khí không tốt đầu tiếp đất trước, trực tiếp bị gãy cổ.
Thấy tình hình như vậy, Chư Tiên Dao nhẹ nhàng thở ra.
Vưu Thiên Dưỡng không có việc gì là được rồi.
Không đề cập tới thân phận của hắn, riêng ngày hôm nay hắn cứu mình liền đủ để cho hảo cảm Chư Tiên Dao với hắn tăng nhiều rồi.
Lúc này hai gã thích khách cũng biết mình trốn không được, nên rất dứt khoát trực tiếp vung đao tự sát, cận kề cái chết cũng không nguyện ý rơi vào tong tay đối phương.
Thích khách đã xử lý, Triệu Cảnh Văn chạy tới: “Đại tiểu thư ngươi có sao không?”
Sắc mặt của Chư Tiên Dao xanh mét: “Ta còn tốt, chỉ đáng tiếc thủ hộ kim phù nương cho ta.”
“Là thuộc hạ vô năng, không bảo vệ tốt Đại tiểu thư!” Triệu Cảnh Văn xấu hổ nói.
“Quên đi, việc này không trách ngươi. Lần này ít nhiều cảm tạ Thiên Dưỡng, là hắn cứu ta, bằng không có khả năng một tên đã lấy mạng ta rồi, căn bản không có cơ hội nào để kích phát thủ hộ kim phù.”
“Suy cho cùng là Yêu Hoàng huyết mạch, cho dù còn chưa thức tỉnh thì cũng rất phi thường.” Triệu Cảnh Văn khâm phục nói, tự mình mang Tô Trầm về.
Bên kia Tạp Lặc cũng mang vẻ mặt âm trầm đi tới: “Ta phải nói với các ngươi là xem ra là muội muội của ngươi đã động sát tâm rất mãnh liệt với ngươi, ngươi thật sự nên cẩn thân một chút.”
“Lục thúc vừa mới đi bọn họ liền ra tay, xem ra là không nhịn được.” Sắc mặt của Chư Tiên cũng cực kỳ khó coi. Vốn nghĩ là sẽ không có lần tập kích thứ hai, không ngờ tớ đối thủ đúng là không chịu buông tha, không chết không đi.
Ở bên kia Triệu Cảnh Văn đã nâng Tô Trầm tới, sắc mặt của hắn đồng dạng cũng khó tới đáng sợ.
Ám sát!
Vậy mà thật có ám sát!
Vậy mà thật con mẹ nó có ám sát!
Hơn nữa mình còn cứu Chư Tiên Dao!
Đây là chuyện gì đây?
Trước mắt Tô Trầm dựng lên một mảnh choáng váng, sự tình đã phát triển vượt qua dự liệu của hắn rất nhiều.
Chư Tiên Dao đi tới: “Thiên Dưỡng, ngươi không sao chứ?”
Tô Trầm gãi gãi da đầu, lộ ra vẻ mặt cười ngây ngô: “Hoàn hảo, ta thịt nhiều nên không có việc gì. Chỉ có trầy da ở tay xíu mà thôi.”
Nói xong lộ ra cánh tay mập mạp, quả nhiên trên mặt trầy thành một mảnh huyết nhục mơ hồ.
Tuy nhìn cũng rất dọa người, nhưng chung quy chỉ là vết thương nhẹ.
Chư Tiên Dao lấy ra bình dược: “Đây là Ngọc Long Tán, đừng lo, để lên rất nhanh sẽ không có việc gì.”
Nói xong nhưng lại tự mình bôi dược cho Tô Trầm.
Bàn tay của nàng trắng nõn thon dài, ôn nhu trơn mềm, bắt lấy cánh tay Tô Trầm, làm cho Tô Trầm nhìn giật mình.
Tuy chỉ là trong nháy mặt, Tô Trầm vẫn duy trì vẻ mặt như cũ. Hắn biết nếu như Vưu Thiên Dưỡng chân chính ở đây thì nhất định sẽ biểu lộ ra vẻ mặt không nhịn được.
Vì thế Chư Tiên Dao liền nhìn thấy “Vưu Thiên Dưỡng” ngơ ngác nhìn mình, miệng mở lớn lộ ra nụ cười hài lòng từ nội tâm, thậm chí còn có vài giọt nước miếng rớt xuống...