← Quay lại trang sách

Chương 633 Báo thù

Vừa mới sinh ra một ít hảo cảm lập tức biến mất không ít, Chư Tiên Dao trừng mắt liếc hắn một cái, đưa bình dược vào trong tay Tô Trầm: “Tự bôi.”

Tô Trầm cũng biết mình giả có chút quá nhưng bổn ý của hắn chính là như vậy.

Vô luận như thế nào, hắn đều không hy vọng sẽ quá mức thân cận với Chư Tiên Dao.

Dù sao Chư Tiên Dao chán ghét mình hơn thích mình nhiều lắm.

Có điều hắn nghĩ như vậy nhưng sự tình lại thường thường phát triển trái ngược lại.

Ở trong phòng, Chư Tiên Dao đứng ở cửa sổ, nhìn về phương xa.

Tiếng đập cửa vang lên.

Chư Tiên Dao nói: “Vào đi.”

Tô Trầm đẩy cửa vào, trong tay còn cầm dược bình: “Việc này... ta đến là... trả thuốc cho ngươi.”

Hắn nói lắp bắp xong buông dược bình, sau đó cẩn thận lui ra ngoài.

“Đứng lại!”

Tô Trầm dừng bước chân.

Chư Tiên Dao quay đầu: “Ta cho ngươi đi rồi à?”

Tô Trầm hàm hậu gãi gãi đầu, cố ý giả dạng thành bộ dáng làm như không biết nên nói gì.

Chư Tiên Dao nhìn hắn nói: “Trước kia, ngươi ở chỗ này của ta, có thể ngốc bao lâu thì ngốc bấy lâu. Mấy ngày gần đây ngươi lại thay đổi. Trở nên không còn dính người nữa, thậm chí cố ý xa cách ta.Ngươi luôn mồm nói muốn biểu hiện tốt chẳng lẽ đây là biểu hiện của ngươi à?”

Tô Trầm trấn định trả lời: “Đúng vậy, đây là biểu hiện của ta. Trước kia ta quấn quít ngươi si mê ngươi quá mức, ngươi không thích. Sau này ta nghĩ thông, ngươi thích chính là loại đại ảnh hùng đỉnh thiên lập địa, đại trượng phu mà không phải loại người không có bản lĩnh gì như ta. Nếu ta muốn đạt được phương tâm của ngươi liền phải cố gắng tu luyện, làm ra một phen thành tựu, cho người kính trọng ta vài phần, đây mới là việc đại trương phu nên làm. Trước kia ta từng nói với người, ta sẽ thay đổi mình, ta nói được thì cũng phải làm được.”

Chư Tiên Dao dùng một đôi mắt đẹp nhìn Tô Trầm: “Ngươi nói không sai, nhưng ngươi thay đổi quá nhanh, rất mạnh, ta có chút không thích ứng. Thật giống như là ngươi thay đổi thành một người khác, hơn nữa là một... người cho ta có cảm giác hơi quen thuộc.”

Cảm giác quen thuộc?

Ký ức của ngươi về Tô Trầm đều bị tiêu trừ đi thất thất bát bát rồi làm sao còn có cảm giác quen thuộc được?

Tô Trầm không hiểu, cũng khó hiểu.

Nhưng những chuyện về ký ức chính là khó nắm bắt nhất, cho dù là Tô Trầm nắm giữ pháp môn tiêu trừ ký ức thì cũng không có nghĩa là hắn có thể lý giải - Giống như là một người đánh người khác chấn động não sẽ làm cho đối phương mất đi ký ức nhưng không có nghĩa là ngươi sẽ có hiểu biết về ký ức.

Tô Trầm vì lời nói của Chư Tiên Dao mà cảm thấy kinh ngạc, nhưng lại không thể không tiếp tục giả ngu được: “Nào có gì mà nhanh quá, chẳng qua ở trong thời gian ngắn xa cách cái người mà trước kia đau khổ truy cầu ngươi nên ngươi có hơi không thích ứng được thôi.”

“Nhưng mà ngươi nói xa cách, lại vẫn ở trong thời điểm nguy hiểm nhất cứu ta.”

“Ta xa cách ngươi là vì thật tốt đề thăng mình lên, là vì thật tốt tiếp cận ngươi. Từ đầu đến cuối tâm ý của ta đối với ngươi không hề thay đổi, cứu ngươi thì có gì kỳ quái đâu?” Tô Trầm trả lời.

Lý do thoái thác không một kẻ hỡ, ngay cả Tô Trầm đều có chút say mê.

Chư Tiên Dao liền cười nói: “Quả nhiên đề thăng cất nhiều, ngay cả nói chuyện cũng khác ngày thường.”

“Ngươi nói như vậy ta thật vui vẻ, việc này ý nghĩa cố gắng của ta coi như đã thành công rồi.” Tô Trầm lại mỉm cười trả lời.

“Xác thực rất thành công.” Chư Tiên Dao gật gật đầu.

“Vẫn còn chưa đủ để ngươi ái mộ, đúng không?” Tô Trầm cố ý hỏi.

Chư Tiên Dao lắc đầu, Tô Trầm liền cố tình thở dài thất vọng, sau đó nói: “Nếu như vậy, ta đi đây.”

Chư Tiên Dao nhân tiện nói: “Tuy ta còn không có ai mộ ngươi, nhưng ít ra ngươi là một bằng hữu ta có thể tín nhiệm. Sau này nếu có cần gì, cứ nói với ta.”

Lời này nếu thật sự là Vưu Thiên Dưỡng nghe được thì tất nhiên sẽ cao hứng nhảy dựng lên.

Tô Trầm cũng không thể không làm tư thái vui mừng, nghĩ ngợi, hắn nói: “Nếu đã là bằng hữu có thể tín nhiệm, thì ta có một vấn đề, không biết ta có thể hỏi được không.”

“Ngươi nói. Trả lời được ta nhất định trả lời ngươi...”

“Vì cái gì ngươi lại cảm thấy hứng thú với bí tàng của Tạp Bỉ Nga Tư? Chỉ vì tiền sao?”

“Tiền?” Chư Tiên Dao ngoài miệng hiện ra biểu lộ khinh thường: “Tạp Bỉ Nga Tư rốt cuộc để lại cái gì ai cũng không biết, đến cùng giá trị bao nhiêu, đồng dạng không có ai biết. Suy nghĩ từ góc độ làm ăn, trả giá lượng lớn tâm huyết vì một việc không có bao nhiêu hồi báo mà còn phải phiêu lưu đắc tội một vị Đại lĩnh chủ, là việc cực kỳ không khôn ngoan.”

“Ta cũng nghĩ như vậy.” Tô Trầm nói.

Nếu thật là vì tiền, Chư Tiên Dao thật sự không cần phải làm như vậy.

Đã nghe Chư Tiên Dao thở dài nói: “Ta mạo hiểm như vậy không phải vì bí tàng này có khả năng có thứ gì giá trị, mà là vì bản thân Tạp Bỉ Nga Tư. Tạp Bỉ Nga Tư là lãnh tụ Linh tộc, sở trường là nguyên kỹ về linh hồn, hắn có lưu lại thứ gì đều có rất nhiều khả năng liên quan tới linh hồn.”

“Dao Dao ngươi muốn nguyên kỹ linh hồn? Là vì có thể tăng huyết mạch lực của mình lên?”

Chư Tiên Dao lắc đầu: “Tạp Bỉ Nga Tư lưu lại vật gì đó, xác thực có khả năng trợ giúp mị hoặc huyết mạch của ta, nhưng tỷ lệ rất nhỏ, cho nên đó không phải là mục đích của ta. Ta sở dĩ muốn nó... là vì chỉ có nguyên kỹ linh hồn, mới có khả năng khôi phục ký ức đã mất đi của ta.”

Tô Trầm chấn động ở trong lòng.

Đã thấy hai mắt Chư Tiên Dao tỏa sáng: “Thập nhất thúc, Chư Thần, còn có Diễm nương... bọn họ đều chết rồi. Đó là lần thất bại thê thảm nhất kể từ khi ta xuất đạo tới nay, thậm chí càng thảm hại, càng đau đớn hơn là ta hoàn toàn không biết thất bại như thế nào! Ta mất đi ký ức, là bị Tô Trầm dụng bí pháp Chư gia làm thành!”

Quả nhiên, nàng đã biết ký ức của nàng bị mình tiêu trừ, Tô Trầm giờ này chính thức xác nhận.

Nhưng hiển nhiên, nàng biết nội dung cũng chỉ giới hạn bao nhiêu đó.

Nàng biết Tô Trầm nói dối nàng, lại không biết chân tướng bên trong là gì.

“Bí pháp Chư gia?” Tô Trầm cố tình kinh hãi nói.

“Đúng vậy, dùng bí pháp Chư gia chúng ta. Ta không bị mất trí nhớ do chiến đấu bị thương mà vì Tô Trầm!” Chư Tiên Dao oán hận nói: “Nhưng mà ta không thể nói ra.”

“Vì cái gì không thể?” Tô Trầm hỏi, vừa hỏi liền biết được mình ngu xuẩn.

Quả nhiên đã nghe Chư Tiên Dao nói: “Nếu ta nói ra, vậy thì ý nghĩa vào ngày đó ta không có rơi vào trong tay kẻ địch, thậm chí còn đạt thành hợp tác với bọn họ. Là ta giúp đỡ hắn lừa gạt gia tộc của ta, là ta truyền thụ bí pháp gia tộc ta cho hắn. Thậm chí còn là vì ta, mới khơi mào nên đấu tranh giữa gia tộc cùng Vĩnh Sinh Điện Phủ.”

Nàng trừng mắt Tô Trầm: “Ngươi biết ý nghĩa của việc này sao?”

“Ý nghĩa là ngươi phạm đại sai lầm, sẽ bị gia tộc trừng phạt nghiêm khắc, thậm chí ngay cả vị trí thừa kế cũng không bảo đảm.” Tô Trầm bất đắc dĩ trả lời. Điểm này trước kia hắn đã nghĩ qua rồi.