← Quay lại trang sách

Chương 635 Bằng hữu

“Quả nhiên là hắn đã chọc ra phiền toái rồi à?” Ở bên cạnh Khổng Thành cười lạnh nói.

Đối với chuyện Tô Trầm lâm vào quẫn cảnh, hắn chỉ cảm thấy rất vui vẻ.

“Ngươi câm miệng cho ta!” Thạch Minh Phong cả giận: “Không giúp được liền cút qua một bên. Ít nhất Tô Trầm còn đang giải quyết vấn đề, mà ngươi, chỉ ở một bên vướng tay vướng chân.”

“Ngươi bảo ta chỉ vướng tay vướng chân?” Khổng Thành giận dữ.

Thạch Minh Phong vừa nhấc tay đã bắt được cổ họng Khổng Thành. Chỉ một trảo như vậy thôi đã làm cho hắn không thể nhục nhích.

Ở bên cạnh Tề Thâm Nguyên đang muốn động thủ, đã nghe Thạch Minh Phong nói: “Tốt nhất ngươi đừng có mà nhúc nhích!”

Hắn nói xong ấn Khổng Thành lên trên tường: “Nhớ kỹ, đồ ngu, ngươi chỉ là một tên gia hỏa làm việc gì cũng sai mà thôi. Nhìn phân thượng tỷ phu nhà người ta nhường nhịn ngươi, nhưng không có nghĩa là ta sợ ngươi. Nếu ngươi dám kéo chân sau của ta, ta sẽ để cho ngươi biết cái gì gọi là đau khổ!”

Nói xong tay hắn hơi dùng lực, ném Tô Trầm vào trong vách tường, nhưng vách tường thần kỳ không ngã xuống còn Khổng Thành thì như bức họa treo ở trên tường.

——————————

Sau nửa canh giờ.

“Hắn dám nói như vậy với ta sao! Sao hắn dám?” Ở trong phòng mình, Khổng Thành ôm cổ của mình phẫn nộ đi tới đi lui.

Một kích lúc trước của Thạch Minh Phong làm cho xương cổ hắn gãy rồi, tuy lấy thực lực của hắn lần này sẽ không chết, nhưng cũng bị thương không nhẹ, chỗ bị thương cần vài ngày tỉnh dưỡng mới khỏi hẳn được.

Tề Thâm Nguyên đứng ở bên cạnh cũng không có nói gì.

“Ngươi cứ nhìn hắn động thủ với ta như thế à?” Khổng Thành tiếp tục gào thét.

“Hắn không dám giết ngươi.” Tề Thâm Nguyên thở dài.

Đáy lòng lại đang thở dài.

Hắn không phải thờ dài cho Khổng Thành, mà thở dài cho An Tư Lợi.

An Tư Lợi đã già.

Tuy hắn rất mạnh nhưng dù sao hắn đã già đi.

Người già đi, sẽ phạm hồ đồ.

An Tư Lợi tin vào một nữ nhân có xuất thân kỹ nữ còn không nói, chuyện trọng yếu như vậy lại đi đề bạt tên đệ đệ không được việc gì của nàng lên.

Một người trọng dụng người nhà của mình không phải vấn đề gì, nhưng trọng dụng người nhà vô năng còn không có đức thì chính là vấn đề lớn.

Khổng Thành tựu là người như vậy.

Hắn không có đầu óc, cũng không có nhãn lực, hoàn toàn dựa vào tỷ tỷ cho nên mới đi tới bây giờ. Hết lần này tới lần khác hắn còn cảm thấy mình rất giỏi...

Tề Thâm Nguyên hy vọng Thạch Minh Phong cấp giáo huấn cho Khổng Thành có thể làm cho hắn có điều thu liễm, nhưng xem ra Thạch Minh Phong không làm được.

Khổng Thành đã bị chọc giận hoàn toàn.

Đúng lúc này, một thanh âm vang lên: “Thuộc hạ Phùng Hi Hỏa phụng mệnh tới gặp.”

Khổng Thành đột nhiên sáng mắt lên: “Rốt cuộc ngươi đến rồi.”

Kết thúc truyền tin, Tô Trầm ngồi xuống day day đầu óc có hơi đau.

Tô Trầm tìm lại một ít đầu mối.

Bây giờ vấn đề lớn nhất của Tô Trầm chính là Hạ Húc.

Hạ Húc còn sống sẽ dẫn phát hai sự kiện.

Thứ nhất, Thiên Diện Quỷ Thú huyết mạch của hắn có thể chứng thật có sự tồn tại người ngụy trang. Có thể có một thì sẽ có hai, Chư Tiên Dao không có lý do không tin sẽ tồn tại một người thứ hai có được Thiên Diện Quỷ Thú huyết mạch. Việc này cũng sẽ là căn cứ để nàng xác thực hoài nghi của mình.

Thứ hai là bản thân Hạ Húc cũng là con tin tốt nhất để mình đột phá cửa ải. Lúc trước có mình bảo hộ nên Hạ Húc tạm thời không có việc gì. Chỉ khi nào Chư Tiên Dao sinh ra hoài nghi thì mình mới khó bảo hộ hắn được.

Cũng may bây giờ ít nhất có một chỗ tốt chính là Chư Tiên Dao cùng người của nàng không thể trực tiếp xem thấu thủ đoạn ngụy trang của hắn.

Dưới tình hướng khuyết thiếu người có thể xem thấu ngụy trang, việc duy nhất Chư Tiên Dao làm được là bức bách bằng vũ lực.

Thông qua bức bách vũ lực làm cho Tô Trầm biểu hiện ra chiến lực mà Vưu Thiên Dưỡng không nên có, hoặc dứt khoát làm hắn hao hết nguyên lực không thể duy trì hình dạng, đều là biện pháp hữu hiệu.

Tốt cái là nếu phải đi tới một bước này thì tương đương với việc trở mặt, Chư Tiên Dao dưới tình huống chưa xác thực sẽ không làm như vậy.

Không đúng.

Nàng còn có lựa chọn khác, chính là lấy danh nghĩa luận bàn để phát hiện!

Nghĩ đến điểm này, Tô Trầm ở trong mắt hiện lên một tia ánh sáng.

Vừa lúc ở bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Tô Trầm không nói hai lời đẩy cửa đi ra, liền chứng kiến Triệu Cảnh Văn đi tới.

Nhìn thấy Tô Trầm đi ra, Triệu Cảnh Văn cười, đang muốn nói gì chỉ thấy Tô Trầm khoát tay ngăn lại, nói: “Cảnh Văn, ngươi đến rất đúng lúc, có nguyên thạch không? Mượn chút.”

“Mượn nguyên thạch? Ngươi muốn làm gì?” Triệu Cảnh Văn ngẩn ngơ.

“Mua tài liệu a.Trước kia Dao Dao dặn ta làm ít chuẩn bị trong cổ bảo, bố trí ít nguyên cấm, kết quả ta chưa kịp bố trí thì thích khách đã tới rồi. Ngươi cũng thấy đấy, thích khách còn chưa chết hết, nói không chừng còn có thể ngóc đầu quay lại. Cho nên ta muốn đi mua chút tài liệu về.”

“Nhưng bây giờ ở ngoài kia có thích khách, ngươi đi ra ngoài không nguy hiểm gì à?”

“Bọn họ vừa mới thất bại một lần, chắc là không có tâm tư gì đến ám sát tiếp nữa đâu. Với lại bọn họ giết ta làm gì, mục tiêu của bọn họ là Dao Dao. Ta vì Dao Dao mạo hiểm phiêu lưu một ít, nói không chừng nàng sẽ cảm kích ta hơn, thích ta không chừng. Mau lên mau lên...”

“A... Ồ.” Triệu Cảnh Văn bất đắc dĩ đành cho hắn mượn tiền. Nói là mượn, kỳ thật cũng sẵn tiện cho hắn, dù sao đây cũng là vì sự an toàn của Đại tiểu thư mà thôi.

Tô Trầm cầm nguyên thạch bước đi, lúc này Triệu Cảnh Văn mới nhớ tới việc chính Đại tiểu như nói tới mình vẫn còn chưa có làm.

Muốn gọi hắn lưu lại, nhưng nghĩ là Vưu Thiên Dưỡng vì muốn bảo hộ an toàn cho Đại tiểu thư mới chạy vội cho nên biết thời điểm này gọi hắn tới luận bàn không khỏi rất không hợp lúc, vẫn là đợi một lát đi.

Ra khỏi cổ bảo, lúc này Tô Trầm mới nhẹ nhàng thở ra.

Khi đang đi tới chỗ bọn người Thạch Minh Phong, đột nhiên trong ngõ nhỏ bên cạnh nhảy ra một bóng người, bắt lấy hắn rồi lôi kéo vào trong ngỏ nhõ.

Nguyệt Lông Sa.

“Sao ngươi lại tới?” Tô Trầm kinh ngạc nói.

“Nói thừa. Chuyện ta giao ngươi tới giờ ngươi vẫn chưa làm được, cũng may ta có đuổi theo.” Nguyệt Lông Sa chu môi nói.

Tô Trầm thở dài: “Tình hình xảy ra chút biến hóa.”

“Ta biết, là Chư Tiên Dao tới đây.” Nguyệt Lông Sa nói.

“Tin tức linh thông a.”

“Thiên Cơ Vệ cũng không có ăn cơm trắng, bằng không làm sao tại tìm được ngươi?” Nguyệt Lông Sa dào dạt đắc ý nhìn Tô Trầm.

Tô Trầm biết, khẳng định là trong những thủ hạ của Thạch Minh Phong có người của Nguyệt Lông Sa, bằng không thì không có khả năng nắm chuyện tinh chuẩn như vậy.

Nhưng hắn không nghĩ sẽ quản chuyện này, chỉ nói: “Hạ Húc bị bắt, ta không ngờ kế hoạch thất bại cho nên liền lẻn đi vào. Về phần chuyện chính của ngươi, tới bây giờ ta đều đang để trong lòng. Trên thực tế trước khi tiến vào tòa thành này ta đã tra được danh sách ở chỗ nào rồi, chỉ là không có cách xuống tay lấy nó mà thôi.”