Chương 636 Thức tỉnh (1)
“Ở đâu vậy?”
“Ở trong một viên thủy tinh cầu được Khổng Thành cất ở bên người, hình như hắn không bỏ vào trong nguyên giới được, chắc là vì nó có thuộc tính không gian.”
“Thuộc tính không gian?” Nguyệt Lông Sa tò mò hỏi.
“Ân, nó không chỉ có phần dành sách, đồng thời là một vật dụng truyền âm ngàn dặm, có thể ở khoảng cách rất xa liên hệ mục tiêu chỉ định.”
“Sao ngươi biết được?”
“Bởi vì hắn đã sử dụng phần danh sách đó, gọi một người tên là Phùng Hi Hỏa tới ám sát ta.”
“Phùng Hi Hỏa?” Nguyệt Lông Sa lắp bắp kinh hãi: “Trách không được hắn sẽ xuất hiện ở đây.”
“Ngươi thấy hắn?” Tô Trầm cũng ngẩn ngơ.
“Ngay buổi sáng hôm nay, trước khi Chư Tiên Dao gặp chuyện.” Nguyệt Lông Sa nói: “Hắn là sát thủ trứ danh của Vĩnh Sinh Điện Phủ, ở trong danh sách của Thiên Cơ vệ cũng là một nhân vật nổi danh. Tuy chỉ có thực lực Khai Dương cảnh nhưng sở trường bí pháp, ra tay bạo phát rất mạnh, am hiểu nhất kích tất sát, từng ghi lại hắn đánh chết Diêu Quang. Nếu không phải vì lấy được danh sách, không nghĩ đả thảo kinh xà thì hôm nay ta đã bắt được hắn rồi.”
“Người này có hình dạng gì?”
“Một người trung niên, mặt có nếp nhăn, là da rất đen, thoạt nhìn như là một tiểu lão đầu. Tướng thấp nhỏ, tai thì ngắn, bởi vì không am hiểu ngụy trang nên chỉ mang đấu lạp che mặt, nhưng có thói quen cố định là mang giầy rơm. Hắn có Tranh Bạo Thú huyết mạch, trước khi chiến đấu có thể áp súc lực lượng, kích phát lực lượng toàn thân để phát ra một kích trí mạng, uy lực khổng lồ, không có chuẩn bị sẽ rất khó đối phó. Diêu Quang bị hắn giết là chết bởi một kích này...” Nguyệt Lông Sa thao thao bất tuyệt nói hết.
Không thể không thừa nhận Thiên Cơ Vệ quả là rất có tài, Phùng Hi Hỏa này ngay cả chi tiết đó cũng bị bọn họ mò rõ ràng.
Chỉ tiếc là tuy biết rõ các chi tiết nhưng cuối cùng lại không thể bắt được đối phương. Phùng Hi Hỏa khi một kích không trúng thì viễn độn ngàn dặm, việc hắn ám sát thành công có rất nhiều ví dụ mà ám sát thất bại cũng có rất nhiều ví dụ. Nhưng vô luận là thành công hay thất bại, chính hắn đều không có chuyện gì, bởi vì ngoại trừ có sức bật cường đại ra hắn còn có một sở trường là tốc độ cực nhanh.
“Biết rồi.” Tô Trầm gật đầu: “Chuyện danh sách ta sẽ tiếp tục nghĩ cách giúp ngươi.”
“Không cần.” Nguyệt Lông Sa cười nói: “Biết danh sách là cái gì, ở đâu là ta có thể tự mình động thủ được rồi.”
Lúc trước vấn đề làm nàng đau đầu nhất là biết quá ít về danh sách, hôm nay đã biết đặt trong thủy tinh cầu, không cần Tô Trầm cũng dám cường đoạt.
“Đợi một lát, Lông Sa!” Tô Trầm gọi nàng lại: “Ngươi dẫn theo bao nhiêu người tới?”
“Cũng đủ thu thập bọn người Thạch Minh Phong.”
“Có thể đợi một lát không? Trước khi mở ra bí tàng của Tạp Bỉ Nga Tư, ta không hy vọng mọi chuyện sẽ phức tạp.”
“Vì cái gì muốn ta đồng ý?” Nguyệt Lông Sa hỏi.
Tô Trầm có hơi nóng nảy: “Là ta bảo ngươi chỗ cất danh sách.”
“Nhưng ta cũng nói tin tức của Phùng Hi Hỏa cho ngươi, ta không có nợ ngươi!” Nguyệt Lông Sa không khách khí nói.
“Việc này...” Nhất thời Tô Trầm không biết nói gì.
Hắn không ngờ Nguyệt Lông Sa sẽ không khách khí cùng không lưu tình như vậy cự tuyệt hắn, càng sẽ tính kế hắn như vậy.
Nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Một hồi lâu sau, hắn rốt cuộc nói: “Coi như ta mời ngươi hỗ trợ, được không? Ngươi là bằng hữu của ta, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta.”
Nguyên Lông Sa cười, nàng nói: “Được.”
Tô Trầm không ngờ vừa rồi nàng còn lời lẽ nghiêm túc nghiêm khắc cự tuyệt mà bây giờ lại dễ nói chuyện như vậy nên không khỏi sửng sốt.
Đã nghe Nguyệt Lông Sa nói: “Vừa rồi ta cự tuyệt là vì ta không thích lý do kia... Nhưng bây giờ ta thích lý do này.”
Nàng nói xong thối lui về phía sau.
Nhìn Tô Trầm, nàng nói: “Nhớ kỹ, Tô Trầm, chúng ta là bằng hữu, đây là nguyên nhân ta giúp ngươi.”
Sau khi rời khỏi Nguyệt Lông Sa, Tô Trầm tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi đi qua ngã tư đường thì xuyên qua một ngỏ nhõ thật dài rồi đi vào trước một cảnh cửa phủ đồng.
Cầm nhẹ ba cái lên cửa đồng, một lát sau lại gõ ba cái, lại thêm một lát, Tô Trầm còn muốn gõ nữa thì chợt nghe cửa y nha mở ra, lộ ra gương mặt nhỏ đáng yêu của Dạ Mị.
Tô Trầm ngẩn ngơ: “Ta còn chưa có gõ xong ám hiệu mà.”
“Ai da ám hiệu gì chứ, cô nãi nãi đứng ở trên đã thấy ngươi rồi. Vào đi vào đi, làm ám hiệu gì chứ phiền chết được.”
Nói xong bắt lấy tay Tô Trầm lôi kéo đã túm Tô Trầm vào trong nhà.
Lúc này đám người Thạch Minh Phong đang ở trong phòng nghị sự.
Thấy Tô Trầm tiến vào, Thạch Minh Phong nói: “Sao ngươi lại đến đây?”
“Đi ra để tránh đầu gió, miễn bị Chư Tiên Dao bắt phải động thủ.” Tô Trầm bất đắc dĩ nói phỏng đoán của mình ra.
Thạch Minh Phong nghe liên tục gật đầu: “Đây thật sự là một vấn đề, nhưng ngươi tránh được lần đầu nhưng khó tránh được mười lăm.”
“Không quản được nhiều như vậy, sau khi trở về ta sẽ lấy danh nghĩa bố trí nguyên cấm, tận lực trải qua khoảng thời gian này.” Tô Trầm nói xong vươn tay.
Thạch Minh Phong biết hắn muốn ám chỉ cái gì, trước khi xảy ra ám sát Tô Trầm đã nói cho Thạch Minh Phong để cho hắn bức Vưu Thiên Dưỡng tiếp tục vẽ ra một số nguyên cấm phòng ngự.
Giao tốt nguyên cấm cho hắn, Thạch Minh Phong nói: “Đây không phải là kế hoạch lâu dài.”
Tô Trầm thu hồi bản vẽ nguyên cấm, nói: “Kéo dài được một dài là một ngày, mấu chốt bây giờ là phải cứu Hạ Húc ra. Ta định qua hai ngày lại tạo một lần ám sát, để người của ngươi giả mạo những thích khách nọ ra tay, ta nhân cơ hội cứu Hạ Húc đi. Như vậy chẳng sợ kế hoạch thất bại, ít nhất còn có thể cứu bản thân mình.”
Thạch Minh Phong nghĩ ngợi, gật đầu nói: “Nếu thật sự không được thì chỉ có thể làm vậy.”
Kế tiếp hai người thương nghị trong chốc lát.
Tô Trầm đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi: “Đúng rồi, gần đây Vưu Thiên Dưỡng ra sao?”
“Rất tốt, mỗi ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, vô ưu vô lự.” Thạch Minh Phong cười nói, nói xong nâng bàn tay nhấn một cái ở phía xa, cửa phòng bên cạnh liền mở ra, chỉ thấy Vưu Thiên Dưỡng nằm ở trên đường, đang ngủ vùi, xem ra là hắn rất có tinh thần.
“Vậy mà hắn còn ngủ được.” Tô Trầm cười nói.
“Đâu chỉ vậy, mỗi ngày đều như vậy, một ngày ngủ ít nhất mười canh giờ, thời gian tỉnh là đi ăn, quả thật giống như heo.” Một gã thủ hạ Vĩnh Sinh Điện Phủ nói.
“Ngủ được như vậy?” Tô Trầm cũng có chút giật mình: “Ban đầu không có thấy hắn như vậy a.”
“Đúng vậy, ai biết hắn lại có thể ngủ được như vậy.” Một tên thủ hạ khác nói.
“Thật không.” Tô Trầm nghĩ ngợi nói: “Chuyện khác thường hơn phân nửa có yêu dị, các ngươi chú ý một chút, đừng để cho hắn trốn thoát.”
“Yên tâm đi Tô huynh, tiểu tử này chạy không được.”
“Ta nghĩ là, hay là tối nay cho hắn một đao đi, không nên giữ lại tên phiền toái này làm gì.”
“Đúng vậy đúng vậy, dù sao đã đạt được tin tức từ hắn rồi.”
Một đám người cùng nói.