← Quay lại trang sách

Chương 637 Thức tỉnh (2)

Quả nhiên người ở trong tổ chức khủng bố cho dù là một đám ôn hòa nhất cũng là giết người không nương tay. So với bọn người cấp tiến kia thì điểm tốt nhất của bọn họ là không giết người để làm vui.

Giờ phút này đã thông báo xong, Tô Trầm rời đi - Hắn còn muốn căn cứ theo nguyên cấm đồ để mua tài liệu theo yêu cầu.

“Ta đưa ngươi đi.” Thạch Minh Phong nói.

“Làm gì khách khí như vậy.”

“Cũng không định khách khí, thuận thiện đi nhìn xem có địa phương nào xài được. Sau khi xảy ra sự kiện ám sát, Sa tộc đã trắng trợn lục soát, không đổi chỗ khác không được.”

“Tốt lắm, vậy thì đi một chút xem.” Tô Trầm cười nói.

Hai người đi ra ngỏ nhõ, lập tức dọc theo đường nhỏ đi về phía trước, một đường nói chuyện.

Thấy bọn họ rời đi, Khổng Thành ở trong mắt thả ra hào quang âm lãnh: “Tề thúc, đi thông báo cho Hi Hỏa chuẩn bị đi.”

“Bây giờ?” Tề Thâm Nguyên có chút do dự: “Tô Trầm đang ở trong cổ bảo Tây Lai Nạp, bây giờ hành động sợ là nhiệm vụ sẽ thất bại.”

Khổng Thành hừ lạnh: “Nhiệm vụ là của Thạch Minh Phong, không phải của ta. Hắn thất bại chưa chắc đã là chuyện xấu của tỷ phu ta. Dù sao Tạp Bỉ Nga Tư cũng chỉ là một truyền thuyết, mọi người Chư gia tìm không thấy vì cái gì Thạch Minh Phong hắn có thể tìm thấy? Ta tình nguyện buông tha chỗ tốt hư vô mờ mịt kia để có thể báo thù thống khoái một lần!”

Tề Thâm Nguyên nghe không nói gì được, chỉ có thể gật gật đầu nói: “Được.”

Đã tự mình đi về một hướng khác.

Cùng lúc đó.

Trong phòng giam giữ Vưu Thiên Dưỡng.

Thân thể Vưu Thiên Dưỡng đột nhiên run run lên.

Nguyên bản thân thể mập mạp bất đầu nóng đỏ lên, nếu bây giờ sờ trán hắn thì sẽ phát hiện cái trán của hắn nóng kinh người.

Đồng thời trên người Vưu Thiên Dưỡng không7 ngừng tản mát ra sương mù mông lung, trong sương mù mơ hồ có xuất hiện dị tượng, trong mơ hồ còn nghe được tiếng chém giết vang lên.

Khí lưu bắt đầu khởi động, rốt cuộc làm cho người bên ngoài chú ý tới, một gã Vinh Sinh Điện Phủ đẩy cửa tiến vào: “Làm cái gì vậy?”

Nhìn thấy tình huống chủa Vưu Thiên Dưỡng, hơi ngạc nhiên: “Đây là chuyện gì?”

Hắn đi qua xem Vưu Thiên Dưỡng, lật người hắn lên.

Đột nhiên Vưu Thiên Dưỡng mở hai mắt, trong mắt như là có một mảnh lốc xoáy màu đen, người nọ nhìn thấy liền sửng sốt. Ngay sau đó Vưu Thiên Dưỡng xoay người ngồi dậy cắn một ngụm vào trên cổ họng người nọ.

“A!” Người nọ chỉ kêu nửa tiếng thì thanh âm đã im bặt.

Tiếng kêu kinh động người bên ngoài, bọn họ cùng vọt vào, chỉ thấy Vưu Thiên Dưỡng cùng người nọ đang ôm cùng một chỗ tựa như là một cặp tình nhân đang hôn nhau.

Nhưng ngay sau đó, tràng diện sẽ không tốt đẹp chút nào.

Vưu Thiên Dưỡng chậm rãi ngẩng đầu lộ ra gương mặt đỏ tươi.

“Không ổn!” Mọi người đồng thanh kêu lên.

Vưu Thiên Dưỡng cười lặng lẽ, sau lưng hiện lên hình ảnh một cự thú dữ tợn, phát ra tiếng hét điên cuồng với mọi người.

“Rống!”

Một cổ cự lực kinh khủng chợt bùng phát, trong phòng xoáy thành vòng tròn, hình thành một lốc xoáy không khí thật lớn. Hai tên thủ hạ Vĩnh Sinh Điện Phủ lại không có cách tránh đi bị lốc xoáy sống sờ sờ hấp vào.

Đồng thời Vưu Thiên Dưỡng chợt nhảy lên, đánh một chưởng vào một người trong đó.

Hắn ra tay đơn giản sắc bén lại có mang theo khí tức cuồng bạo hủy diệt hết thảy, đánh vào trên thân một người, lúc này người nọ liền gân gãy cốt đoạn, toàn thân sụp đổ chết đi.

Vưu Thiên Dưỡng dừng cũng không có dừng phóng về phía trước, mang theo một trận cuồng phong.

Hắn biết rõ tình trạng của mình, tuy huyết mạch lực lượng rốt cuộc thức tỉnh nhưng đến cùng chỉ là vừa mới thức tỉnh mà thôi, còn chưa có đạt tới trình độ có thể quét ngang mọi người, việc cấp bách nhất là lập tức chạy trốn!

Cho nên khí hắn một kích đắc thủ liền cường thế vọt tới trước.

“Đừng cho hắn chạy!” Đám người Vĩnh Sinh Điện Phủ cũng biết nếu để cho Vưu Thiên Dưỡng chạy thì sẽ mang ý nghĩa gì, cùng nhau hô lên.

Ngoài phòng còn có hai người thủ, nghe được thanh âm liền chạy lại đây.

Chỉ tiếc là vẫn chậm một bước, phản ứng cũng chậm.

Vưu Thiên Dưỡng tựa như là trâu đực nổi giận lao ra rồi đánh vỡ vách tường, dẫn nên khói bụi đầy trời. Hai tiếng nổ rầm rầm, hai gã Vinh Sinh Điện Phủ cùng lúc bị hắn đánh bay, sau khi Vưu Thiên Dưỡng đụng xong, đồng thời toàn lực kích phát hình ảnh Đại Đỗ Trư Long ở sau lưng.

Vưu Thiên Dưỡng có lẽ thiếu chút quyết đoán nhưng không phải là ngu ngốc.

Cho dù là chạy trốn chết, hắn cũng không quên tạo ra thanh thế, chỉ cần Chư Tiên Dao nhìn thấy tình hình như vậy thì sẽ biết được hắn đang xảy ra chuyện, Tô Trầm lại khó có thể giả dạng hắn nữa.

“Rống!”

Tiếng hô thật lớn chấn động bốn phương.

Cổ bảo Tây Lai Nạp.

Chư Tiên Dao nghe tiếng chấn động.

Sau đó Chư Tiên Dao làm một việc.

Nàng nhảy mạnh lên từ trong cổ bảo nhảy ra ngoài, như ong bướm bay múa hướng về tường thành cách đó không xa, cứ như vậy nhẹ nhàng đứng trên mặt tường, đồng thời trong đôi mắt có lưu chuyển thần quang nhìn về phương xa.

Một khắc này, hình ảnh cự thú dữ tợn phấp phới trong khói bụi đập vào trong mắt.

“Trư Long! Thật sự là Trư Long! Hắn vậy mà thức tỉnh rồi, thức tỉnh vào lúc này!” Chư Tiên Dao phát ra tiếng hô khiếp sợ cùng rung động.

“Đại tiểu thư!” Triệu Cảnh Văn cũng vọt lại, đồng dạng tới còn có Ba Liệt Nguyên, Tạp Lặc cùng với thủ hạ tinh nhuệ của Chư gia, Sa tộc, hiển nhiên bọn họ đầu bị Vưu Thiên Dưỡng bộc phát ra động tĩnh to lớn dẫn đến.

“Là Thiên Dưỡng! Hắn đã xảy ra chuyện.” Chư Tiên Dao hô lên.

Khói bụi xoay cuồng rất nhanh, Yêu Hoàng tức giận gầm rú, ý nghĩa Vưu Thiên Dưỡng đã thôi động toàn bộ lực lượng của mình tới cực hạn, cao tốc di động ở bên trong khói bụi. Việc này thông thường chỉ đại biểu cho một việc - Hắn đang toàn lực chạy trốn.

“Đi cứu Thiên Dưỡng!”

“Vâng!” Toàn bộ mọi người đồng thời đáp ứng.

Không đợi đại môn tòa thành mở ra, đã từ trên đầu tường trực tiếp nhảy xuống nhằm về phía thôn trấn.

Cùng lúc đó, Tô Trầm cùng Thạch Minh Phong cũng nghe được động tĩnh thật lớn kia.

“Sao lại như vậy?” Hai người cùng nhau quay đầu.

Đằng sau nổi lên một trận khói bụi thật lớn.

Nhìn vị trí, rõ ràng là chỗ nhà của mình.

Tiếng hô cuồng bạo mang theo động tĩnh to lớn làm cho người ta thật sợ hãi, cũng làm cho tâm thần Thạch Minh Phong lâm vào tranh đấu.

“Đã xảy ra chuyện.” Hắn nói.

Tuy không xác định là nhà mình ở bên kia xảy ra chuyện, nhưng Thạch Minh Phong cảm thấy có uy hiếp rất lớn đang tới gần.

“Ngươi đi nhìn, ta về cổ bảo Tây Lai Nạp trước đã.” Tô Trầm quả quyết nói: “Có việc lập tức nói cho ta biết.”

“Được!” Thạch Minh Phong gật đầu đáp ứng.

Lúc này không ai nói thêm gì nữa, Thạch Minh Phong trực tiếp hướng về chỗ đang gặp nạn, đồng tời Tô Trầm cũng vội vàng chạy về.

Phương xa khói bụi vẫn còn đang nổi lên, có thể nhìn thấy nó đang cấp tốc di động về phía cổ bảo Tây Lai Nạp, trong vô hình cách Tô Trầm ngày càng gần.

Theo khoảng cách ngày càng gần, thậm chí có thể thấy được trong phiến không gian mờ ảo kia có một đầu hư ảnh dữ tợn đang lay động trong không trung.