Chương 638 Nháy mắt thương hải
“Đó là...” Đồng tử của Tô Trầm bắt đầu phóng đại, hào quang trong mắt ngày càng thịnh.
“Tô Trầm!”Bên tai chợt vang lên tiếng kêu của Thạch Minh Phong: “Là Vưu Thiên Dưỡng, hắn vậy mà thức tỉnh ngay lúc này!”
“Ta thấy rồi.” Tô Trầm thì thào trả lời.
Đúng vậy, hắn cũng đã nhìn ra rồi.
Tuy chưa thấy qua Đại Đỗ Trư Long, nhưng thân heo mập mạp thế kia, còn có khí diễm kiêu ngạo khủng bố, đều mang ý nghĩa đây là một vị Yêu Hoàng khủng bố khác Đại Đỗ Trư Long.
Vị Yêu Hoàng này tuy thân thể mập mạp tốc độ không tốt, nhưng dù sao cũng là Yêu Hoàng hình thái chiến đấu, luận chiến lực mạnh hơn Quỷ Tâm Yêu Hoàng không ít.
Mà bây giờ Vưu Thiên Dưỡng vậy mà thức tỉnh huyết mạch vào ngay lúc này.
“Đám phế vật vô dụng kia, vậy mà để hắn chạy mất. Bây giờ hắn đã nháo lên động tĩnh rồi, khẳng định người bên cổ bảo đã phát hiện, Tô Trầm, ngươi đừng trở về cổ bảo, kế hoạch thất bại, chúng ta lập tức rút lui!” Thạch Minh Phong hô lớn.
“Ngươi luôn dễ dàng buông bỏ như vậy à?” Tô Trầm hỏi.
“Vậy ngươi nói coi còn có biện pháp gì?” Thạch Minh Phong bị hắn làm cho điên mất rồi, lúc này Tô Trầm vậy mà còn không chịu buông bỏ.
“Ta không có cách nhưng ta đang suy nghĩ. Thói quen của ta là không đến một khắc cuối cùng thì sẽ không buông tha.” Tô Trầm nhìn khói bụi đang chạy tới như điên ở nơi xa.
Tốc độ rất nhanh!
Tô Trầm biết mình đã không còn thời gian, tuy không tình nguyện nhưng chắc là kế hoạch lần này thật sự thất bại rồi.
Đáng tiếc Hạ Húc chịu nhiều khổ cực như vậy, mình vẫn không thể cứu hắn ra được.
Hắn nhìn bốn phía, đang chuẩn bị thối lui đột nhiên thân mình run lên.
Ở một chỗ cách hắn không xa, có một người mang đấu lạp đang đứng ở đó.
Phùng Hi Hỏa?
Tô Trầm nội tâm đại chấn, ánh mắt đảo qua giầy rơm trên chấn đối phương sau đó làm như không có việc gì quay đầu đi, nhưng trong lòng đã nhấc lên sóng gió động trời.
Hắn biết Phùng Hi Hỏa khẳng định là hướng về hắn mà đến.
Một khắc này, trong đầu của hắn đột nhiên hiện lên một ý niệm.
Hắn đi về phía trước, quả nhiên đấu lạp nhân cũng đi theo.
Bước chân của Tô Trầm càng ngày càng nhanh, đấu lạp nhân cũng càng ngày càng nhanh.
Lúc này khói bụi ở trước mặt đã càng ngày càng gần, Tô Trầm bước nhanh đi tới, ngay khi khói bụi vào ngỏ nhõ, Tô Trầm chợt gia tộc vọt vào một đầu ngỏ nhõ khác.
Khi vừa tiến vào, diện mạo cùng thân hình của Tô Trầm bắt đầu biến hóa.
Trước khi tiến vào, hắn là bộ dáng của Vưu Thiên Dưỡng, sau khi tiến vào hắn đã biến thành một người qua đường bình thường, lăng không lăn một vòng, vậy mà phiêu nhiên đi vào nhà của hộ dân.
Khi hắn vừa gia tốc, Phùng Hi Hỏa liền biết được không ổn.
Đối phương đã phát hiện, muốn chạy trốn.
Nếu đây là cường giả cấp bậc Diêu Quang, thấy được sự tồn tại của thích khách thì thân là thích khách hắn tất nhiên sẽ lập tức chạy trốn.
Nhưng Tô Trầm chỉ là Khai Dương cảnh, hắn không tin mình sẽ thất bại.
Quan trọng nhất là hắn rất có tự tin với tốc độ của mình!
Từ xưa đến nay không có ai có thể bắt được hắn.
Cho dù thất thủ, hắn cũng có thể chạy trốn được.
Cho nên hắn không chút do dự nào truy kích.
Trong nháy mắt tốc độ tăng lên cực hạn, như một luồng sáng nhảy vào trong ngõ nhỏ.
Tốc độ của hắn chính là nhanh như vậy, trong nháy mắt đã kéo gần khoảng cách. Tuy Tô Trầm tiến vào ngõ nhỏ trước hắn nhưng ở trong mắt hắn lại chỉ vừa biến mất trong nháy mắt, tựa như thời gian vừa nháy mắt trôi qua mà thôi.
Nhưng hắn không biết là chỉ một công phu trong nháy mắt này, thế giới này đã trở nên khác trước.
Thứ đầu tiên đập vào mi mắt là một mảnh trống vắng.
Cái gì cũng không có, làm cho Phùng Hi Hỏa hơi ngây người một lúc
Người đâu?
Ngay sau đó, hắn liền thấy một thân hình to lớn như một đầu trâu đực bị điên chạy tới, cao tốc vọt tới chỗ mình.
“Tô Trầm?” Nhìn thấy mục tiêu tai to mặt lớn kia, Phùng Hi Hỏa nở nụ cười.
Nếu cho hắn thời gian để tự suy ngẫm, có lẽ hắn sẽ phát hiện “Tô Trầm” này có chút không đúng, đầu tiên là vị trí không đúng, chỉ một chớp mắt công phu làm sao lại cách xa như vậy? Không lẽ tốc độ của hắn còn nhanh hơn mình? Tiếp theo là khí thế không đúng, người kia lượn lờ trong khói bụi, còn tồn tại một đầu hư ảnh dữ tợn, cái này rõ ràng không giống Tô Trầm có thể phát ra được. Cuối cùng là phương hướng không đúng, hắn phát hiện mình vậy mà không có chạy, lúc này lại muốn làm gì? Liều mạng với mình? Muốn liều mạng cũng không cần cách xa như vậy chứ?
Tóm lại, tiểu tử “Tô Trầm” ở trước mắt này có rất nhiều chỗ không đúng.
Nhưng Phùng Hi Hỏa lại không phát hiện được.
Bởi vì hắn không có thời gian.
Hắn không có thời gian tự hỏi, tự phân tích.
Khi hắn nhìn thấy Vưu Thiên Dưỡng lần đầu, đối thủ còn ở nơi xa. Nhìn thấy lần thứ hai, Vưu Thiên Dưỡng đã vọt tới trong ngõ nhỏ, thấy lần thứ ba thì đã gần đến bên người.
Vưu Thiên Dưỡng đến nhanh như vậy, lại mạnh như vậy, mang theo khí thế cuồng dã chấn nát tất cả đất đá chắn đường, làm cho Phùng Hi Hỏa không muốn ra tay cũng không được, nếu không chính hắn sẽ là người đầu tiên bị đối thủ nghiền qua.
Cho nên hắn theo bản năng cho rằng đây là chiêu thức đối thủ sử dụng, thủ đoạn hoặc là nguyên kỹ này cần ở một khoảng cách nhất định mới có thể phát động ra sự cường hãn, chờ mình vào tiến vào bên trong sẽ trúng chiêu.
Cho nên hắn ra tay.
Rút đao!
Một mảnh ánh đao sáng lấp lánh.
Toái Nguyệt Thiên Tuyệt Trảm!
Vưu Thiên Dưỡng chạy trốn rất vui vẻ.
Đó là sau khi có được lực lượng khổng lồ, phát ra cảm giác nhảy nhót từ trong lòng.
Tuy là chạy trốn nhưng lại có thể toàn lực phóng thích sự sảng khoái của mình.
Đồng thời hắn cũng rất ra sức để chạy trốn.
Đó là vì tự do,vì mạng sống nên phải toàn lực ứng phó.
Hắn chạy trốn tận hứng như vậy, vong ngã như vậy, thống khoái tràn trề như vậy, đến nổi hoàn toàn không ngờ tới ở trên đường mình đi vậy mà còn có người sẽ chặn đường.
Cho nên khi ánh đao nhấc lên, hắn hoàn toàn không có phòng bị gì.
Thâm chí ngay cả giảm tốc cũng không làm được, cứ như vậy thẳng băng đụng tới.
Nghênh đón đao kia, nghênh đón ánh sáng kia, nghênh đón sát khí lạnh lẽo kia.
Một khắc này, trong đầu Vưu Thiên Dưỡng hiện lên một ý niệm, đó là: “Ta phải chết?”
Thật châm chọc, vừa mới thực tỉnh được lực lượng ngay sau đó đã phải chết rồi.
Hắn còn không có nghĩ xong, đã thấy một đao này vậy mà hơi dừng một thoáng.
Đao thế dừng lại, như bị thứ gì đó ngăn trở.
Ngăn trở này, cho Vưu Thiên Dưỡng một cơ hội.
Hắn rốt cuộc tỉnh táo lại.
Trong nháy mắt khi thân thể đánh vào trên đao mang, thân thể hắn phóng xuất ra một cỗ khí thế mãnh liệt, cơ nhục toàn thân khuếch trương trở nên cứng rắn như sắt.
Ngay lúc này đao phong đâm vào trong người Vưu Thiên Dưỡng.
Kẹt... kẹt!
Thế mà phát ra thanh âm như sắt thép nứt vỡ.
Tiếp theo đó là một cỗ năng lượng khổng lồ bùng nổ ở trong người Vưu Thiên Dưỡng.
Oành!
Vưu Thiên Dưỡng ầm ầm bay lên.
Nhưng cùng lúc hắn bay lên, hắn há mồm gào thét một tiếng, một cỗ sóng xung kích mãnh liệt từ trong miệng bắn ra đánh vào trên người Phùng Hi Hỏa, Phùng Hi Hỏa kêu lên ngã xuống.