Chương 655 Va chạm
“Vậy thì nhanh chút!”
Ba Nhĩ bước nhanh tiến về phía trước.
Một chiếc giá nến đột nhiên nhảy ra:
“Các ngươi đừng hòng trộm được thứ gì từ nơi này!”
Ba Nhĩ tròn mắt:
“Ặc, trời ạ, là chiếc giá nến bằng bạc nguyên chất mà ta yêu nhất, cả ngươi cũng phản đối ta à?”
Giá nến lay động thân thể:
“Cái đó thì có gì đâu mà lạ, bởi vì trên này nhiễm phải máu lão tộc trưởng kính yêu của ngươi. Sau khi ngươi cắm ta vào yết hầu hắn, thân thể ta liền nhiễm phải máu tươi phẫn nộ của hắn, rồi hóa thành liệt diễm báo thù chờ đợi đến khắc này.”
“Ngươi nói cái gì?”
Mấy tên Sa tộc cả kinh trừng nhìn giá nến.
“A! Đáng chết!”
Ba Nhĩ vỗ vỗ lên trán:
“Ta sớm nên nung chảy ngươi mới phải.”
“Nếu ta làm bằng vàng ròng, chắc ngươi đã làm như vậy rồi.”
Giá nến hồi đáp.
Một tên hộ vệ phẫn nộ nhìn Ba Nhĩ:
“Ngươi nói thái lão tộc trưởng bị Nhân tộc hại chết.”
“Đúng là ta nói như vậy, cũng như ngươi từng nói ngươi sẽ vĩnh viễn trung thành với ta thôi.”
Ba Nhĩ gầm rú nói.
Tên hộ vệ kia lắc lắc đầu.
Hắn nhìn qua có vẻ mê man, không biết mình nên làm thế nào, chỉ biết giật lùi từng bước ra sau.
Đây có lẽ là phương thức thỏa hiệp của hắn.
Chẳng qua hiển nhiên Ba Nhĩ không hài lòng.
“Ngươi đừng có lưỡng lự, từ bỏ trung thành chính là phản bội.”
Ba Nhĩ vươn tay ra.
Động tác hắn không khoái, nhưng chỉ một chiêu từ xa xa như vậy, song tên hộ vệ kia đã tự động bay vào trong tay hắn.
Nặn chặt lấy yết hầu đối phương, Ba Nhĩ nói:
“Ta đã từng hân thưởng ngươi, nhưng ngươi vẫn quá ngu xuẩn.”
Sau đó bóp vụn cổ họng đối phương.
“A!”
Giá nến che kín tròng mắt hét lớn:
“Tàn nhẫn quá!”
“Tàn nhẫn còn ở mặt sau.”
Nói rồi Ba Nhĩ lại vươn tay nhiếp tới giá nến, niết nó trong tay, từ từ bóp vụn.
Chẳng qua rất nhanh, giá nến bạc lại lần nữa xuất hiện.
Nó phiêu đãng giữa không trung:
“Ngươi không giết chết được ta!”
“Ta có thể, chờ ta rời khỏi đây, ta sẽ thiêu sạch nơi này, mọi thứ trong đây đều sẽ hóa thành tro tàn!”
Ba Nhĩ hừ lạnh.
“Không!”
Trong thành bảo phát ra tiếng rít bén nhọn.
Giá nến, chổi, đồng hồ, đàn dương cầm, bát đĩa, dao nĩa, cả chén trà và bình nước cũng dồn dập phát động xung kích về phía Ba Nhĩ.
Dù chỉ một khắc sau bọn chúng đã bị nghiền nát, nhưng lại không ngừng phục sinh khiến Ba Nhĩ phiền không để đâu cho hết.
“Đi ra! Đám nhãi nhép đáng chết các ngươi!”
Ba Nhĩ bực bội hò hét, một luồng bão cát đột nhiên thăng lên, cuốn thốc chung quanh, mọi thứ kề cận hắn đều bị xoắn thành phấn vụn.
Bão cát đáng sợ mãi mà không diệt, những đầu ảnh sinh mạng kia không cách nào kề cận hắn được.
Thế là hắn cứ vậy nghênh ngang đi về hướng ưng nhãn chỉ dẫn, động tĩnh của hắn rất lớn, đến nỗi đánh lén căn bản chỉ là vọng tưởng.
Thế nên lúc hắn đi tới phía cuối hành lang, nhìn thấy Thạch Minh Phong và Chư Bạch Vũ đứng cùng nhau, liền cả chính hắn đều không cảm thấy kỳ quái.
Hắn nói:
“Vốn ta tính mang đến cho các ngươi chút kinh hỉ đích, nhưng đám nhãi nhép kia để lỡ ta quá lâu, phiền quá đi mất.”
Thạch Minh Phong khẽ cười:
“Ta lại cảm thấy bọn chúng đang giúp ngươi... Vốn còn tính cho ngươi một phần bất ngờ nữa cơ.”
Ba Nhĩ nheo mắt lại:
“Nghe ý ngươi thì hình như các ngươi đã biết trước tin ta sắp tới đây?”
Chư Bạch Vũ hừ nói:
“Cái đó thì có gì lạ đâu, ai cũng không ngốc.”
Ba Nhĩ nghiêm mặt lại, một luồng nộ khí vô hình xung thiên mà lên:
“Nhưng các ngươi coi ta thành đồ ngu, đúng không? Không ngờ lại dùng loại này thủ pháp thấp kém này để gạt ta.”
Chư Tiên Dao cười lạnh:
“Nếu không phải trước đó đã có mấy tên khốn khiếp lừa qua ngươi, khiến ngươi khôn ra chút ít, thì thủ pháp này mới là thứ thích hợp nhất với ngươi.”
“Hống!”
Ba Nhĩ rống to.
Lời Chư Tiên Dao chọc giận hắn thành công, nộ ý phảng phất như là nguồn gốc lực lượng của hắn, khiến cho bão cát quanh người đột nhiên trở nên dữ dằn thêm mấy lần, xoát một tiếng cuốn về phía đám đông trước mắt.
Thạch Minh Phong giơ tay lên, gió nhẹ phất phơ, mưa bụi rơi rớt, dồn dập trút xuống, đồng thời Chư Bạch Vũ cũng ra tay, quang hoa màu máu tràn ngập ra, kết hợp cùng gió nhẹ mưa bụi ngăn lại bão cát cuồng bạo tứ ngược.
Lúc này có thể thấy được phần nào thực lực Ba Nhĩ, tuy phải lấy một chọi hai, một tên trong đó còn là huyết mạch Yêu Hoàng, song Ba Nhĩ vẫn không hề rơi xuống hạ phong.
Bão cát điên cuồng tứ ngược, không ngờ có thể đánh ngang tay cùng hai người kia. Bão cát cuốn tới đâu, vạn vật tan thành, những đồ vật sinh mạng biết nói chuyện hay là kiến trúc cổ bảo đều dồn dập hóa thành vụn phấn, sau đó lại lần nữa trùng sinh, gần trọn không gian cứ thế sa vào tuần hoàn giữa sinh và diệt.
Chẳng qua huyết mạch Yêu Hoàng dù sao cũng là huyết mạch Yêu Hoàng, nếu cứ tiếp tục đối kháng thế này, Ba Nhĩ không mấy khả năng chiến thắng được liên thủ giữa hai người bọn họ.
Vấn đề là Sa tộc cũng không phải chỉ có mình hắn là Dao Quang.
Ngay thời khắc ba người đụng độ kích liệt nhất, lại một tên Sa tộc ra tay, hách nhiên cũng là Dao Quang cảnh, hai tên Sa tộc Dao Quang liên hợp, khiến uy lực bão cát chợt tăng, Thạch Minh Phong và Chư Bạch Vũ lập tức cảm nhận thấy áp lực lớn dần.
Gặp cảnh này, Ba Liệt Nguyên, Triệu Cảnh Văn đồng loạt ra tay, phía Sa tộc cũng tương tự.
Chiến đấu là thế, chỉ cần triển khai, liền thành một quá trình không ngừng đầu nhập, càng đánh càng hăng máu, thẳng đến khi tất cả mọi người đều bị cuốn vào, mãi lúc phân ra thắng thua mới có thể chấm dứt.
Tô Trầm lại không có ý định gia nhập chiến đoàn.
Lúc chiến đấu bắt đầu hắn liền lui ra sau.
“Ngươi muốn đi đâu? Tưởng không tham gia chiến đấu là có thể chạy trốn ư?”
Chư Tiên Dao theo sát tới, cất tiếng hỏi.
Sự chú ý của nàng vẫn luôn tập trung lên người Tô Trầm.
“Đương nhiên là đi tìm bí tàng Tạp Tỉ Nga Tư.”
Tô Trầm một bên hồi đáp một bên rời đi theo hướng khác.
“Bỏ lại mọi người, một mình đi tìm bí tàng?”
Chư Tiên Dao theo sát sau lưng, cả kinh nói.
“Không sai.”
Tô Trầm vừa đi vừa thản nhiên hồi đáp:
“Có gì đâu mà cả kinh. Đừng quên đây mới là mục đích của chúng ta, thắng thua có khi không quan trọng lắm đâu, quan trọng là chúng ta có đạt thành mục đích của mình hay không. Chúng ta không phải tới giết Ba Nhĩ, mà là tới lấy bí tàng. Không lấy được bí tàng, đánh thắng Ba Nhĩ cũng chẳng có nghĩa lý gì. Ngược lại, chỉ cần thu được bí tàng, thì dù có thua cũng là thắng lợi.”
“Nói thì hay lắm, chẳng qua là đang che dấu tư tâm muốn độc chiếm của ngươi thôi!”
Chư Tiên Dao lớn tiếng nói.
“Không hề, đây vốn là chuyện mà ta đã thương lượng trước với Thạch Minh Phong, hiện tại ngươi hoàn toàn có thể lớn tiếng nói ta bỏ đi tìm bí tàng, để xem Thạch Minh Phong có tới ngăn ta không. Không, hắn không làm vậy, ngược lại có khả năng Ba Nhĩ sẽ chạy tới tới ngăn trở.”
Chư Tiên Dao ngạc nhiên:
“Tại sao lại như vậy? Hắn không sợ ngươi độc chiếm lợi ích?”
Tô Trầm cười:
“Đương nhiên không sợ, trong tất cả mọi người nơi đây, người duy nhất mà hắn có thể tín nhiệm chắc chỉ mình ta.”