← Quay lại trang sách

Chương 656 Huyễn cảnh hư thực (Thượng)

Tô Trầm không nói dối, nếu bắt Thạch Minh Phong phải chọn một người để đơn độc tiến vào bí tàng, lấy ra bí tàng, như vậy người đầu tiên mà Thạch Minh Phong tín nhiệm sẽ là Tô Trầm.

Không phải bởi vì nhân phẩm Tô Trầm, mà là bởi vì thứ bọn họ muốn vừa khéo khác hẳn nhau.

Thứ Vĩnh Sinh điện đường muốn là bảo tàng, là nguyên khí trân quý, vật tư khan hiếm, công pháp xuất sắc, nói chung là hết thảy vật chất có giá trị.

Còn thứ Tô Trầm muốn có lại chỉ có một: Tri thức.

Hắn không thiếu tiền, mười mấy ức nguyên thạch trong tay đã tiêu pha hoang phí lắm rồi, thế nhưng vẫn còn mười hai ức nguyên thạch đến nay chưa tiêu xong.

Hết thảy bảo vật trân quý, chỉ cần có giá, Tô Trầm đều có thể mua được. Dưới gầm trời này không ai có thể có bó lớn nguồn lực để sử dụng như hắn, dù là quốc chủ Long Tang đều không được.

Thế nên đối với hắn mà nói, tất cả vật chất hữu hình có giá đều không hiếm lạ, hắn chỉ để ý tri thức.

Vừa khéo, đó là thứ Vĩnh Sinh điện đường không thèm.

Cho không cũng không thèm.

Không có xung đột căn bản về mặt lợi ích là cơ sở trọng yếu nhất để hợp tác, chính bởi thế, Tô Trầm mới có thể thoải mái nói bọn họ cứ việc đánh, lão tử đi tìm chỗ tốt.

Chư Tiên Dao không hiểu điểm này.

Chẳng qua nàng nghe ra được một chuyện khác.

Nàng trừng mắt nhìn Tô Trầm:

“Ngươi không phải thủ hạ Thạch Minh Phong?”

“Cái gì?”

Tô Trầm ngẩn ngơ.

Chư Tiên Dao lại nói tiếp:

“Ngươi miệng cứ bô bô Thạch Minh Phong, không dùng tôn xưng gì hết, khẩu khí rất tùy ý, hoàn toàn như là hai người ngang cấp đối. Ngươi chỉ là một tên Khai Dương Cảnh, lại có thể xử sự ngang bằng với Thạch Minh Phong, ngươi không phải thủ hạ của hắn, thậm chí... Thậm chí khả năng không phải người Vĩnh Sinh điện đường!”

Tô Trầm không ngờ Chư Tiên Dao chỉ từ mấy câu nói của hắn mà đã cho ra được nhiều kết luận như vậy, bước chân thoáng ngưng trệ, nói:

“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”

Nói xong liền quay đầu tiếp tục đi tới.

Chư Tiên Dao theo sát ngay sau:

“Biểu hiện của ngươi nói cho ta, ta đã đoán đúng!”

Tô Trầm phẫn nộ dừng bước:

“Ta nói này, ngươi cứ mãi theo gót ta làm gì đấy? Đây đó đều đã thương lượng trước rồi, bí tàng Tạp Tỉ Nga Tư thuộc về chúng ta. Giờ ở mặt trước chính đang chiến đấu, ngươi không đi sóng vai tác chiến cùng người của ngươi mà cứ bám theo ta làm gì?”

“Ngươi đáp ứng khôi phục ký ức giúp ta, ta đương nhiên phải cùng theo ngươi! Bằng không nhỡ ngươi chạy thì sao?”

“Thạch Minh Phong đã lập lời thề, đợi thu lấy bí tàng, rời khỏi nơi này xong tự nhiên ta sẽ tìm về chân tướng giúp ngươi!”

“Nếu đã thế ngươi còn lo lắng gì nữa? Dù sao ta cũng đã đồng ý không tranh cướp bí tàng với ngươi, cần gì phải đuổi ta đi? Chẳng lẽ trong tâm tư ngươi có ý đồ nào khác?”

“Sặc!”

Tô Trầm nhún vai:

“Ta thì có ý đồ gì? Ta chỉ không thích có người lẽo đẽo sau đít mình thôi.”

“Ta làm gì lẽo đẽo sau đít ngươi, ta đang sóng vai đi cùng ngươi. Còn nữa, ngươi có thể tìm được bí tàng, ta cũng có thể tìm được. Ta đáp ứng không tranh cướp bí tàng chứ đâu đáp ứng không đi tìm bí tàng. Ta muốn xem xem nơi đó có gì, chắc không vấn đề chứ?”

“...”

Chư Tiên Dao miệng lưỡi bén nhọn, Tô Trầm phát hiện mình nói không lại nàng.

Suy nghĩ một lát hắn liền nói:

“Vậy ngươi tự mình đi tìm là được rồi, cần gì theo sau lưng ta?”

“Bởi vì ngươi còn cầm đồ của ta chưa trả!”

Chư Tiên Dao thản nhiên hồi đáp.

Cầm đồ của ngươi?

Tô Trầm sửng sốt.

Sau đó mới như chợt nhớ ra điều gì, từ trên cổ tay lấy xuống Thanh Minh Trạc đưa cho nàng:

“Trả ngươi.”

Như đã hóa can qua làm ngọc thạch (giả trừ khúc mắc) mà còn chiếm lấy đồ của người khác thì đúng là có phần nói không qua được.

“Cả Cửu Nhãn Ngọc Mãng Đái nữa.”

Chư Tiên Dao nói.

“Thứ đó không sai, ta cần dùng, ta có thể chi trả nguyên thạch cho ngươi.”

“Một ức nguyên thạch.”

“Đừng đùa, ba khối tinh thần nguyên tinh định giá một ngàn vạn, thế đã hời lắm rồi, Xểm Xà thủy tinh của ta cũng chỉ tốn ba trăm hai mươi vạn, Cửu Nhãn Mgọc Mãng Đới định giá hai trăm vạn, ta tổng cộng cho ngươi một ngàn hai trăm vạn.”

“Một ngàn năm trăm vạn, Chư gia ta cũng không thiếu tiền.”

“Một ngàn ba trăm vạn, ta chưa từng nghe nói trên đời này có ai thực sự không thiếu tiền.”

Chư Tiên Dao nhìn hắn một cái thật sâu, nói:

“Ngươi rốt cục là ai? Người có thể tùy tiện lấy ra một ngàn ba trăm vạn nguyên thạch quả thực không nhiều.”

“Cái đó không ảnh hưởng tới ngươi, giờ ngươi có thể ngừng theo đuôi ta được chưa?”

“Ngươi còn thiếu ta một ngàn ba trăm vạn nguyên thạch cùng một phần ký ức!”

“...”

Tô Trầm ý thức được mình không tài nào thoát ra khỏi Chư Tiên Dao.

“Được rồi. Nếu ngươi đã thích theo đuôi thì cứ theo, nhưng ta phải dặn trước, đừng cản trở ta hành động.”

Chư Tiên Dao bĩu môi:

“Vậy phải xem tâm tình bản cô nương và biểu hiện của ngươi.”

Tô Trầm lười nhác để ý nàng, tiếp tục tiến về phía trước, tìm kiếm nơi chứa bí tàng.

Bọn họ vừa đi vừa tìm, rất nhanh liền dừng lại trước một phiến cửa lớn đen sì.

“Tây Lai Nạp cổ bảo không có cánh cửa này.”

Chư Tiên Dao nói.

“Tế tự viễn cổ vừa nãy cũng vậy.”

Tô Trầm đi tới chăm chú quan sát một lúc, cảm thụ động tĩnh ở bên trong.

Được cái lần này phiến cánh cửa không sống dậy.

Sau đó hắn ra hiệu cho Chư Tiên Dao lùi ra sau.

Đưa tay đặt lên cửa, Tô Trầm cẩn thận đẩy ra.

Kẽo kẹt một tiếng, cửa mở. Không có quái vật hung ác nào nhào ra, sau cửa chỉ có hư không đen nhánh.

Tô Trầm tiện tay lấy ra một ngọn tinh đăng từ trong nguyên giới ném vào đó, ánh đèn chiếu sáng không gian bên trong, lúc này hai người mới nhìn thấy đây là một hành lang hẹp dài, u thâm, không biết thông tới đâu, chỉ là hai bên hành lang khảm đầy các loại bảo thạch kỳ dị, dưới sự chiếu rọi của tinh đăng, vách hành lang phóng ra quang mang năm màu sặc sỡ.

“Tử Anh thạch, Phi Hà thạch, còn cả Anh Linh thạch... Tạp Tỉ Nga Tư tìm được quáng bảo thạch ở chỗ này à?”

Chư Tiên Dao kinh kỳ tiến lại, định vươn tay lấy xuống một khối, lại phát hiện những bảo thạch này được khảm rất khít, nàng phải mất sức rất lâu mới cạy ra được một khối.

Đang định cạy thêm, Tô Trầm đã vươn tay ngăn nàng lại: “

“Đừng cạy nữa, chúng ta nhanh tiến vào xem.”

“Ta chỉ thấy chúng dễ nhìn thôi mà, ta biết chúng thuộc về các ngươi.”

Chư Tiên Dao mím môi nói.

“Không phải ta tiếc, mà là nếu chỉ có chút bảo thạch này, đưa ngươi một ít cũng không sao. Nhưng ta có cảm giác, chúng ta tốt nhất đừng lãng phí thời gian quý báu ở chỗ này.”

Sắc mặt Chư Tiên Dao thoáng ngưng trọng:

“Cảm giác của ngươi có chuẩn không đấy?”

“Không biết, nhưng nếu ta là Tạp Tỉ Nga Tư, ta tuyệt đối không vừa lòng khi thấy người kế thừa di sản của mình lại đặt sự chú ý lên mấy khối đá sặc sỡ này.”

Mặt Chư Tiên Dao đỏ lên:

“Ngươi đang nói ta ư?”

“Ngươi suy nghĩ nhiều.”

Tô Trầm hồi đáp.

Hắn cất bước đi tới, nhanh chóng vượt qua thông đạo hẹp dài này, không thèm nhìn đống bảo thạch đủ màu giá trị không nhỏ kia lấy một lần.