Chương 657 Huyễn cảnh hư thực (Hạ)
Nhìn theo tấm lưng kiên quyết của Tô Trầm, Chư Tiên Dao lầu bầu một câu:
“Được rồi, xem ra Thạch Minh Phong tin tưởng ngươi đúng là không sai.”
Thuận tay thu lại viên bảo thạch vừa cạy ra.
Men theo hành lanh đi tới, có điều hành lang này lại dài một cách thần kỳ, đi mãi lúc lâu mới đến được điểm cuối.
Đi tới điểm cuối, hai người mới phát hiện mình đang đứng dưới một mảnh tinh không lộng lẫy, trên đỉnh đầu là sao trời lấp lánh, dưới chân là một mảnh hư không, không thấy có vật gì, song lại không rơi rụng, phảng phất đang gửi thân ở trong hư vô vĩnh hằng, mang đến cảm giác trống vắng thê lương lạ thường.
“Đây là nơi nào?”
Chư Tiên Dao hãi nhiên nói.
Tô Trầm đánh giá bốn phía một lát, hồi đáp:
“Đừng căng thẳng, đây không phải tinh không chân thực. Nếu ta không đoán sai, chúng ta hẳn đã tiến vào không gian do ý thức ngưng tụ ra.”
“Ý ngươi là chúng ta trúng huyễn thuật?”
“Không, ý ta là chúng ta tiến vào huyễn cảnh.”
“Thế thì khác gì nhau?”
“Khác biệt chính là... Đây không phải ý thức tiến vào.”
Chân thân tiến vào cảnh hư ảo!
Cảnh vật trước mắt Chư Tiên Dao cứ mơ màng.
Nàng có phần không thể hiểu được.
“Tồn tại chân thực, sao lại tiến được vào không gian hư ảo?”
Chư Tiên Dao hỏi.
Tô Trầm lắc đầu:
“Ta cũng nói không rõ, đây là một mê đề rất thú vị. Tạp Tỉ Nga Tư quả không hổ là Tạp Tỉ Nga Tư, không ngờ có thể kết hợp chân thực cùng hư ảo, hình thành nên thực cảnh giả lập.”
Nói đến đây, ngữ điệu Tô Trầm tràn đầy vẻ tán thán, ánh mắt sáng rực lên.
Chỉ có học bá mới có thể hiểu được học bá.
Sáng tạo của Tạp Tỉ Nga Tư rốt cuộc có kinh người và vĩ đại đến đâu thì cũng chỉ có loại người như Tô Trầm và Thạch Khai Hoang mới có thể hiểu được, còn Chư Tiên Dao, dù có giảng cặn kẽ cho nàng nghe nàng đều chưa hẳn hiểu nổi.
Chư Tiên Dao trực tiếp hỏi:
“Ta không hiểu cái đó thì có tác dụng gì.”
“Có tác dụng gì?”
Tô Trầm nói:
“Ta lấy ví dụ cho ngươi dễ hình dung nhé. Tỷ như linh hồn, nguyên vốn là tồn tại hư ảo, còn nhục thân thì là thực chất. Ám Linh tộc thông qua thiết bị chuyển hóa tinh thần trở thành Linh tộc, thực thể hóa linh hồn, đó chính là một quá trình chuyển hóa hư ảo thành chân thực. Cũng tức là, thành quả chuyển hóa hư ảo thành chân thực nhìn qua không ích gì, nhưng nó lại sáng tạo ra nguyên một chủng tộc!”
Chư Tiên Dao ngạc nhiên:
“Ý ngươi là, thực cảnh giả lập nơi đây có khả năng sáng tạo ra một loại tồn tại tương tự như Linh tộc?”
“Không, ý ta là, mỗi một phát minh nhìn như không có ý nghĩa, nhưng ảnh hưởng mà chúng mang đến lại có thể rất sâu xa. Thực cảnh giả lập rốt cuộc có tác dụng gì, đến nay còn khó nói, cái đó phải dựa vào nó đã được sáng tạo đến bước nào. Nhưng không chút nghi vấn, đây là một ý tưởng vĩ đại.”
“Sáng tạo đến bước nước?”
Chư Tiên Dao mê hoặc.
“Đúng, thực cảnh giả lập của Tạp Tỉ Nga Tư còn chưa hoàn toàn thành công.”
Tô Trầm hồi đáp.
“Sao ngươi biết?”
“Bởi vì Linh tộc không có được loại kỹ thuật này. Tạp Tỉ Nga Tư thân làm lãnh tụ Linh tộc, nếu hắn thành công, không khả năng không lấy ra, điều này đồng nghĩa với đây là một lần thử nghiệm thất bại.”
“Thất bại ở đâu?”
Tô Trầm nhìn quanh bốn phía:
“Thực cảnh giả lập này tồn tạ trong không gian ảnh, điều này đồng nghĩa với nó rất có thể phải dựa vào đặc tính của không gian ảnh mới tồn tại được. Cũng tức là, Tạp Tỉ Nga Tư chưa thực sự hoàn thành bước trọng yếu sau cùng... Khả năng cuối cùng hắn đã vứt bỏ nơi này, bởi có lẽ hắn đã ý thức được mình vĩnh viễn không thể hoàn thành được bước kia.”
Chư Tiên Dao cười lạnh:
“Chân thực là chân thực, hư ảo là hư ảo. Nếu mà hư ảo có thể tồn tại trong chân thực, như vậy hư ảo có còn là hư ảo nữa không? Ta thấy vị lãnh tụ Linh tộc kia có vẻ dị tưởng thiên khai quá rồi.”
Tô Trầm nhìn nàng một cái, ánh mắt đầy vẻ thương cảm:
“Ếch ngồi đáy giếng.”
Chư Tiên Dao đại nộ:
“Ngươi nói cái gì?”
Tô Trầm lắc lắc đầu:
“Ta nói ngươi vĩnh viễn không thể hiểu được tâm tình của một người có chí hướng làm rõ mọi bí mật trong thế giới này. Tuy kế hoạch thực cảnh hư ảo thất bại, nhưng nghiên cứu của Tạp Tỉ Nga Tư ở phương diện này chưa hẳn đã vô dụng. Ta dám khẳng định, kế hoạch bức xạ của hắn có một phần cơ sở là từ phương diện này mà ra.”
“Ý ngươi là, nô dịch tinh thần có liên quan đến nghiên cứu ở đây?”
Chư Tiên Dao thốt lên kinh ngạc.
Nô dịch tinh thần của Linh tộc là ác mộng đối với chư tộc, chỉ cần nhớ đến tình cảnh cha con Vệ Liên Thành lúc xưa là hiểu nó đáng sợ đến mức nào. Chuyện mà huyết mạch Yêu Hoàng của Chư gia mới có thể làm được, đối với Linh tộc lại ai ai cũng có thể làm.
Mà hết thảy điều đó đều đến từ Tạp Tỉ Nga Tư, hoặc nói cách khác là do Tạp Tỉ Nga Tư và Mặc Niết Lạp Tư liên thủ, sáng lập căn cơ khủng bố cho Linh tộc.
“Không sai, giờ ngươi hiểu rồi chứ?”
Tô Trầm dùng ánh mắt đồng tình nhìn Chư Tiên Dao:
“Dù là thí nghiệm thất bại thì vẫn có ý nghĩa tồn tại của nó.”
Nói rồi hắn vươn tay ra chụp tới hư không trước mặt, trong tay lập tức hiện ra một thứ, là một ấm trà.
Chỉ là trên ấm trà kia khắc đầy nguyên cấm chi chi chít chít, rất rõ ràng đây cũng là một kiện nguyên khí.
Chư Tiên Dao ngây dại:
“Thứ này từ đâu mà ra?”
“Ở trong chỗ này thôi!”
Tô Trầm cười nói:
“Chẳng phải đã nói với ngươi rồi ư? Chân thực tiến vào trong hư ảo, bí tàng Tạp Tỉ Nga Tư ở ngay chỗ này, dưới đáy mí mắt chúng ta, chỉ là phải xem ngươi có lấy được hay không.”
Vừa rồi vừa thu lại kiện nguyên khí kia.
Chư Tiên Dao cũng vươn tay đi vét, chỉ là mặc nàng khua múa cánh tay ra làm sao, thì cuối cùng thứ bắt giữ được chỉ có mỗi không khí.
Chuyển mắt nhìn Tô Trầm, chỉ thấy hắn ra tay hết lần này tới lần khác, mỗi lần lại bắt được một thứ gì đó.
Đủ loại đồ vật kỳ quái cứ vậy xuất hiện trong tay hắn, có nguyên khí, nguyên thạch, thư tịch, các loại tài liệu, tư nguyên, bao gồm cả dược tề, giấy phù, quyển trục, đồng thời cũng có một ít vật phẩm kỳ quái mà Chư Tiên Dao chưa từng gặp qua.
Những thứ này giá trị chưa hẳn đã cao, chí ít trên đại đa số vật phẩm Chư Tiên Dao không cảm ứng được sự tồn tại của nguyên lực, đủ thấy đó không phải vật phẩm trân quý gì, nhưng cái cảm giác chỉ có thể nhìn người khác cầm, chính mình lại không cách nào đụng tới thực sự khiến người khó chịu vô cùng.
“Đây đến cùng là chuyện gì? Vì sao ta chẳng nhìn thấy gì cả?”
Chư Tiên Dao kêu to.
“Bởi vì những thứ này không phải dùng mắt thường là thấy được.”
Tô Trầm nói:
“Mà phải dùng tinh thần lực.”
Tinh thần lực?
Chư Tiên Dao cả kinh, nàng tròng mắt lại, hết khả năng phóng thích tinh thần lực ra, cuối cùng cũng cảm nhận được, quanh người mình tựa hồ tồn tại từng vòng vầng sáng. Những vầng sáng đó di động trên dưới xung quanh người nàng, mỗi thời mỗi khắc lại biến hóa vị trí.
Tinh thần lực nàng còn thấp, bởi vậy chỉ có thể cảm nhận một cách mơ hồ, trong khi với xúc giác tinh thần của Tô Trầm, những thứ nơi đây đều hiện ra vô cùng rõ nét, quả thực không khác gì xếp thành từng dãy trưng bày trước mắt hắn.