Chương 658 Ta không thích
“Đặt tinh thần lực nơi tay, sau đó thử đi lấy xem sao.”
Tô Trầm nói.
Chư Tiên Dao làm theo lời hắn nói, khoái tốc ra tay, quả nhiên lấy về được một thứ, lập tức hớn hở không thôi. Có điều nhìn lại mới phát hiện đó chỉ là một chiếc bình phổ thông, lập tức giận điên lên.
Tô Trầm cười nói:
“Đừng nản, nơi đây vốn chẳng có bao nhiêu đồ tốt. Tuy chỗ này là phòng thí nghiệm do Tạp Tỉ Nga Tư lưu lại, nhưng không có nghĩa hắn nhất định phải lưu lại đồ tốt ở chỗ này. Trên thực tế đa số vật phẩm hắn lưu lại đều không đáng tiền... Rất hiển nhiên lúc rời khỏi đây hắn không hề vội vã.”
Chư Tiên Dao trầm mặt:
“Thế vì sao Linh tộc còn muốn phái người tới nơi này?”
“Bởi vì bọn họ vốn cũng không phải tới để lấy bảo vật. Thứ bọn họ muốn, có lẽ chính là bản thân Hư Thực Chi Cảnh ở đây.”
Tô Trầm cảm thán nói.
Đối với chủng tộc linh thể thành đạo như Linh tộc, bản thân Hư Thực Chi Cảnh đã có đủ giá trị không thể cô lượng.
Sau khi Tạp Tỉ Nga Tư, bởi vì Hư Thực Chi Cảnh của hắn là kỹ thuật thất bại, nên rất có khả năng mới không được lưu truyền. Nhưng Mặc Niết Lạp Tư hoặc tồn tại cao tầng nào đó của Linh tộc lại chưa hẳn nghĩ như thế, có lẽ bọn họ cho rằng kỹ thuật thất bại này vẫn có không gian để phát triển, nó vẫn có giá trị độc đáo riêng, có đủ loại khả năng để triển khai.
Thế nên mới không ngừng có Linh tộc tiến đến chỗ này, tưởng muốn tìm kiếm cho được Hư Thực Chi Cảnh.
“Khó trách ngươi hào phóng như vậy, từ mới đầu ngươi đã đoán được điểm này rồi đúng không?”
Chư Tiên Dao liếc mắt nhìn Tô Trầm.
“Đừng nói vậy, chí ít mấy khối đá ngoài kia vẫn rất đáng tiền.”
Tô Trầm vừa cười vừa gia tốc thu nhặt đồ vật trong Hư Thực Chi Cảnh, chủ yếu là lấy những tư liệu ghi chép thực nghiệm và các loại thư tịch, nguyên lý tồn tại của Hư Thực Chi Cảnh hẳn đều nằm trong đống này.
“Dù sao cũng không thuộc về ta.”
Chư Tiên Dao ôm tay hừ nói.
“Thế nếu ta cho phép ngươi cầm thì sao?”
Tô Trầm hỏi lại.
“Hả? Sao tự dưng hào phóng vậy?”
Chư Tiên Dao kinh ngạc hỏi.
Không đợi Tô Trầm hồi đáp, một thanh âm đột nhiên truyền đến:
“Bởi vì chỗ này rất nhanh sẽ sụp đổ, mọi thứ đều quay về hư vô.”
Tùy theo lời nói rơi xuống, từ trong hắc ám đi ra một người.
Ưng Nhãn Sa Khắc.
“Là ngươi?”
Ánh mắt Tô Trầm thoáng trầm xuống.
“Không sai, là ta!”
Sa Khắc nhìn chằm chằm Tô Trầm:
“Ngươi giết đệ đệ ta, ta tới tìm ngươi báo thù, cái đó không lạ chứ?”
“Đệ đệ ngươi?”
Tô Trầm sửng sốt.
“Ngươi không biết?”
Sa Khắc trước là hơi ngớ, sau đó mới nói:
“Tạp Lặc chính là đệ đệ của ta.”
Tô Trầm hoảng nhiên đại ngộ:
“Thì ra hắn là đệ đệ của ngươi, có điều sao ngươi biết là ta giết hắn...”
Nói đến đây, Tô Trầm đột nhiên ngừng trệ, không dám tin tưởng nhìn sang Chư Tiên Dao:
“Ngươi?”
“Không sai, là ta.”
Chư Tiên Dao mỉm cười:
“Là ta nói cho hắn biết ngươi giết đệ đệ hắn, cũng là ta thông tri hắn biết ngươi ở chỗ này.”
Ánh mắt Tô Trầm thoáng co rút:
“Vì sao lại làm vậy?”
Chư Tiên Dao lùi ra sau mấy bước, hồi đáp:
“Chúng ta vốn đã không phải bằng hữu, chẳng qua là hợp tác tạm thời. Nhưng ngoài hợp tác ra, tranh thủ ngáng chân, tính toán chút chút chắc không có gì lạ chứ?”
“Không lạ!”
Tô Trầm gật đầu:
“Nhưng ngươi tốt nhất đừng quên, nếu ta chết đi, vậy thì không ai giúp ngươi tìm về chân tướng đâu.”
Nói rồi Tô Trầm chậm rãi rút ra Trảm Nhạc Đao.
“Ta biết, chẳng qua vậy thì đã sao?”
Chư Tiên Dao nhướng mày lên, hỏi ngược lại:
“Ngươi cho rằng ngươi lấy mạng Vu Thiên Dưỡng, lấy đại địch áp sát làm cớ bức bách, lấy giúp ta khôi phục ký ức làm mồi nhử, liền có thể khiến ta cúi đầu giảng hòa? Không sai, thủ pháp rất gọn gàng, lý do cũng đầy đủ, bất cứ ai lý tính đều sẽ hiểu được lấy bỏ thế nào. Nhưng, dưới gầm trời này không phải chuyện gì cũng có thể giảng đạo lý được cả. Chư Tiên Dao ta là nữ nhân, ta cũng có yêu ghét, dựa vào cái gì mà ta phải bị ngươi dắt mũi?”
Nàng chỉ thẳng vào mặt Tô Trầm, lớn tiếng nói.
Tô Trầm ngạc nhiên.
Ngôn từ Chư Tiên Dao rất đanh thép:
“Ta không biết ngươi là ai, nhưng ta biết ta chán ghét ngươi, chán ghét vẻ tự tin hết thảy nằm trong lòng bàn tay của ngươi... Ta không biết vì sao ta lại chán ghét như thế, nhưng ta thực sự rất không thích!”
Đúng vậy, không thích!
Đây là nguyên nhân vì sao Chư Tiên Dao làm như vậy!
Đối với nàng mà nói, thế là đủ rồi.
“…Không…Thích”
Tô Trầm lẩm bẩm nói.
Khắc này, hắn nhớ tới lúc ở Tiềm Long viện, trước rừng trúc, mình từng tự tin phấn chấn thế nào.
Những gì nói khi ấy, Chư Tiên Dao đã không nhớ rõ.
Nhưng sỉ nhục mà cảnh thất bại kia mang đến lại in hằn sâu trong tâm hồn nàng, khiến nàng thống hận, ghét bỏ, từ bản năng chán ghét hết thảy.
Thế nên dù nàng biết rõ nếu Tô Trầm chết rồi liền không còn ai có thể thực hiện lời hứa, biết rõ làm vậy chẳng có gì hay cho mình, nhưng nàng vẫn làm.
Đây là nữ nhân.
Trên đời này không phải chuyện gì cũng đều có thể dùng lợi ích để nhận định.
Vẫn có một ít người, một ít chuyện, biết rõ là không thể song vẫn làm.
Tô Trầm tính được những người khác, lại không tính chuẩn Chư Tiên Dao, thế nên kết quả ngược lại bị Chư Tiên Dao chơi cho một vố.
Khắc này, Chư Tiên Dao nói:
“Bây giờ để ta xem gia hỏa dấu đầu lộ đuôi ngươi rốt cục là ai! Ta có cảm giác có lẽ ta... quen biết ngươi!”
Trong mắt nàng hiện ra thần thái mong đợi.
Sa Khắc cũng lạnh lùng nói:
“Ta cũng muốn xem xem, tên khốn khiếp giết chết đệ đệ ta rốt cục có mặt mũi thế nào!”
Nói tới đây trong mắt liền lóe lên thần quang.
Quang huy này là thuật có thể xem phá hết thảy ngụy trang ẩn độn, không chỉ thế mà còn có thể khiến cho ngụy trang của đối phương không cách nào duy trì, trực tiếp hiện về nguyên hình, quả thực là thiên địch của thích khách.
Tô Trầm chỉ cảm thấy nguyên lực trong cơ thể chợt sôi trào, bản thân không cách nào khống chế hình thái bên ngoài được nữa, mặt mày bắt đầu vặn vẹo, quay về với dung mạo vốn có.
Tròng mắt Chư Tiên Dao trợn tròn nhìn chăm chăm Tô Trầm không nháy lấy một lần.
Dưới ưng nhãn của Sa Khắc, thân hình mập mạp của “Vưu Thiên Dưỡng” tấn tốc rụt nhỏ, khuôn mặt tròn trịa cũng co lại, không ngừng biến hóa, ngay thời khắc đối phương sắp bạo lộ nét mặt, nàng lại bỗng thấy đối phương cúi đầu, trên mặt chợt hiện ra một tấm mặt nạ.
Một chiếc mặt nạ quỷ không đáng tiền.
“Không! Tên khốn khiếp!”
Chư Tiên Dao kêu lên.
Tô Trầm lặng lẽ cười:
“Xin lỗi, ta quả thật nhận không ra người, Chư đại tiểu thư chớ xem thì hơn, khỏi phải hù dọa ngươi.”
Sát khí tràn ra trên thân Sa Khắc:
“Vậy để ta tự hái xuống!”
Sóng khí đột nhiên cuốn thốc tới, tuôn hướng Tô Trầm, trên đỉnh đầu Sa Khắc hiện ra Liên Đài nhất phẩm.
Dao Quang!
Hắn không ngờ cũng là Dao Quang cảnh!
Chư Tiên Dao biến sắc.
Tương tự như từng nhìn lầm Tô Trầm, nàng phát hiện mình cũng nhìn lầm Sa Khắc, cái tên đứng ở sau lưng Ba Nhĩ, thoạt nhìn giống như cận vệ này, thực lực cao lắm cũng không siêu quá Khai Dương đỉnh phong mới đúng, nhưng không ngờ hắn cũng là Dao Quang!