Chương 659 Đấu Dao Quang (Thượng)
Ba Nhĩ giảo hoạt, hắn lừa gạt tất cả mọi người!
Ngay cả Tô Trầm đều hơi ngớ, hắn cũng không ngờ rằng Sa Khắc là Dao Quang cảnh.
Chẳng qua dù đối mặt với Dao Quang, song Tô Trầm lại không hề tuyệt vọng như Chư Tiên Dao, mà tiện tay lấy ra mấy bình thuốc, dốc vào mồm, Trảm Nhạc Đao trong tay sáng lên quang huy:
“Giờ đã có thể thực sự liên thủ được chưa? Ngươi mà còn chơi ngu nữa, kết cục chỉ có chết.”
Chư Tiên Dao cắn răng hồi đáp:
“Ta không chơi ngu.”
“Ta chỉ hỏi ngươi liên thủ hay là không!”
Tô Trầm nói.
“Liên!”
Chư Tiên Dao lớn tiếng hồi đáp.
Nàng tuy nhiên tùy tính, song rốt cục không phải kẻ ngu, biết rõ nếu để Sa Khắc giết Tô Trầm, mình cũng tuyệt không thoát khỏi cái chết.
Sa Khắc cười gằn nói:
“Hai con gà, cũng xứng...”
Hô!
Không đợi hắn nói xong, Trảm Nhạc Đao đã hóa thành cự nhận cao một trượng tám, dưới sự thao túng của nguyên huyết hóa thân Tô Trầm, mang theo uy thế vô biên chém xuống, thổi bùng lên một mảnh ám hỏa.
Vừa ra tay đã là sát chiêu cực mạnh, đối mặt Dao Quang cảnh, Tô Trầm không dám lưu thủ.
Đồng thời Chư Tiên Dao cũng ra tay.
Nàng không dùng Thiên Hồ chỉ, nàng rất rõ ràng lấy tu vị mình còn chưa thể phát huy ra uy lực chân chính mà Thiên Hồ chỉ có.
Nàng hát.
Thanh âm nhè nhẹ vang lên, tiếng ca uyển chuyển như tiếng suối chảy, động nhân tâm huyền.
Nàng múa.
Điệu múa nhẹ nhàng, dáng múa tha thướt, bước nhảy khinh xảo linh lung nhìn hoa cả mắt.
Chung quanh bùng lên sương khói, như tơ như sợi, như tiên như vẽ.
Thế là một khúc múa mỹ nhân dưới trăng cứ thế mà ra.
Bài hát là Ngọc Tiên Dao, âm nào âm đó kích động nhân tâm, điệu múa là Thiên Hồ Vũ, từng bước nhảy mê mắt người, sương khói là Loạn Thần Yên, lượn lờ mê loạn tâm hồn.
Chư Tiên Dao vừa ra tay liền tung ra sát chiêu của Thiên Hồ Chư gia.
Nếu đổi là thường nhân ở chỗ này, chỉ cần liếc nhìn nàng một cái, nghe nàng hát một khúc, ngửi nàng thoáng chốc, e rằng liền bị mê hoặc, không biết bản thân mình là ai, thậm chí bị nàng sai khiến, khống chế, cam chịu sai bảo.
Nhưng Sa Khắc không phải người như thế.
Hắn là Dao Quang.
Một mảnh Liên Đài, cố thủ trong thần thức khiến tâm trí tỉnh táo.
Dù là Thiên Hồ Vũ đồng cấp, mị hồ âm cũng đừng tưởng dễ dàng mê hoặc được hắn, huống hồ chỉ là Chư Tiên Dao.
Nhưng, Chư Tiên Dao vốn cũng không có ý định mê hoặc hắn.
Nàng không nghĩ đến chuyện mê hoặc được Sa Khắc, Thiên Hồ chi vũ của Chư gia chỉ cần dùng ra, liền không khả năng không chút tác dụng.
Dù Sa Khắc không bị ảnh hưởng thì cũng cần phân thần đề kháng. Sức chú ý của hắn sẽ bị dẫn dắt, ý chí sẽ chịu ảnh hưởng, thậm chí nguyên lực cũng phải phân ra một bộ phận dùng ở chống lại, trấn thủ tâm thần.
Thế là đủ rồi.
Chư Tiên Dao từng giao thủ cùng Tô Trầm, nàng biết rõ gia hỏa này có năng lực lớn đến đâu.
Dù cho tiếng ca và điệu múa của mình chỉ có thể suy yếu một hai thành thực lực của Sa Khắc, thì Tô Trầm cũng sẽ không dễ bị thua.
Xoát!
Đao quang kình trảm, mang theo một mạt quang mang màu ám hồng.
Quang mang này tịnh không thu hút, lại ngưng tụ sát cơ khủng bố hủy diệt hết thảy.
Nhìn đao kia bổ tới, ánh mắt Sa Khắc đột nhiên co rút.
Mạnh quá!
Rất mạnh!
Rất ghê gớm!
Người này rốt cục là ai? Mà sao có thể chém ra một đao khí thế hùng hồn như vậy?
Hắn không kịp nghĩ rõ ràng nữa rồi, phản ứng theo bản năng khiến hắn tức tốc dựng lên một bức Hoàng Sa Chi Tường ngay trước người.
Sa tộc trời sinh giỏi về nguyên lực hệ Thổ, càng thông thạo thuật ngự sa (cát), thủ đoạn thường dùng đa số liên quan đến cát. Sa Khắc cũng không ngoại lệ, vừa ra tay liền dựng lên Hoàng Sa Thuẫn.
Mặt tường bằng cát vàng này nhìn qua mê mê mang mang không có vẻ gì là thu hút, lại tràn khắp chỉnh phiến không gian, mang theo trở lực lớn vô cùng.
Hoàng Sa Chi Tường không phải dùng để ngăn trở công kích, mà là dùng để suy yếu công kích, toàn bộ công kích phách trảm lên Hoàng Sa Chi Tường đều như đánh xuống đầm lầy, mềm mềm không cách nào phát huy tất cả uy lực được.
Tô Trầm lại hoàn toàn không để ý, xương cốt cả người phát ra tiếng bạo vang rạc rạc, đây là biểu hiện khi hắn vận dụng lực lượng đến đỉnh điểm.
Sóng lực hình thành từ trong người hắn như thực chất xung thiên mà lên, kích đãng trời mây.
Ám hỏa cuồng thăng, mang theo khí lưu hỏa diễm khủng bố thổi tan bụi cát, khiến hiệu quả từ tường cát của Sa Khắc tức thì giảm mất phân nửa, Huyết Hỏa Cự Đao cũng không dừng lại thế chém tới, phảng phất chưa từng chịu chút ảnh hưởng nào.
May mà Sa Khắc không chỉ gửi gắm hi vọng vào mỗi tường cát.
Đồng thời với khi tung ra tường cát, cơ thịt toàn thân Sa Khắc cũng gồ lên, từng khối lớn nham thạch đản sinh từ trong người hắn, giống như một Cự Nhân bằng nham thạch đột nhiên thành hình, diệu dụng không khác gì nguyên huyết hóa thân của Tô Trầm.
“Tên nhãi nhép nhà ngươi!”
Sa Khắc rống giận, oanh ra Cự Thạch Chi Quyền.
Oanh!
Trảm Nhạc Đao và Cự Thạch Quyền va chạm vào nhau, bạo phát ra sóng khí kinh người.
“Ngao!”
Sa Khắc ngửa đầu phát ra tiếng rống giận cuồng bạo.
Cánh tay của hắn bị Trảm Nhạc Đao của Tô Trầm cường hành bổ ra.
Lần lực lượng đối oanh này, kẻ bại không ngờ lại là Dao Quang.
Kỳ quái không?
Không kỳ quái!
So sánh với Tô Trầm năm xưa đấu Thân Nguyên Hồng Vệ Bái, Tô Trầm của hiện tại không chỉ càng thêm cường đại, mà còn càng có nhiều kinh nghiệm đối trận với Dao Quang.
Hắn rất rõ ràng chênh lệch giữa Dao Quang và Khai Dương lớn đến cỡ nào, chênh lệch đó không phải chỉ đơn thuần bằng cách đề thăng lực lượng là có thể giải quyết. Rốt cuộc Dao Quang là sự đề thăng toàn phương vị, không chỉ lực lượng cường đại, mà nguyên lực, tinh thần, ý chí cùng với cảm ứng đối với thiên địa đều vượt xa Khai Dương Cảnh, là biến hóa về mặt đẳng cấp.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, chí ít ở khía cạnh lực lượng đơn thuần, hắn lại có thể tiệm cận thậm chí siêu việt Dao Quang.
Mà không gian nơi này có hạn, không có quá nhiều dư địa để di chuyển.
Đây là cơ hội của Tô Trầm.
Nguyên huyết hóa thân của Tô Trầm vốn đi theo con đường lực lượng đơn thuần, lại kết hợp với uy lực của cực phẩm nguyên khí Trảm Nhạc Đao, về mặt lực lượng có thể nói là không thua Dao Quang bình thường bao nhiêu. Huống hồ trước lúc giao thủ, Tô Trầm còn rất mất dạy dược tề uống nguyên một đống dược tề, vừa đi lên liền dốc hết toàn lực ứng phó, chiến thuật có thể nói ti bỉ đến cực điểm.
Sa Khắc đang bị Chư Tiên Dao ảnh hưởng, lúc ra tay lực lượng đã bị suy yếu hai thành.
Sau đó lại liên lục lấy sở đoản của mình đấu với sở trường của đối phương.
Không chịu thiệt mới là không thiên lý.
Một cánh tay bị Tô Trầm chém thành hai nửa, Sa Khắc phát ra tiếng gầm gào thống khổ.
Trong tiếng gầm gừ, cát vàng phấp phới, dồn dập tuôn tới cánh tay tàn phế của Sa Khắc.
Tu vị đến Dao Quang, đẳng cấp sinh mạng sẽ có đề thăng cực đại, thủ đoạn bình thường rất khó thương tổn được đến hắn. Chẳng những không cần nguyên kỹ vẫn có thể phát phi thiên độn địa, mà còn có thể tự lành các loại thương thế không quá nghiêm trọng.