Chương 666 Tranh phong
Người Chư gia nhất mạch vẫn chờ mong bọn họ có thể nối lại tình duyên đành chỉ biết thở dài.
Tiến vào đại sảnh, nhìn thấy đám người Chư Bạch Vũ, Thạch Minh Phong, Tô Trầm chính đang ngồi nói chuyện trong đó.
Thấy Chư Tiên Dao trở về, Chư Bạch Vũ thở phào một hơi:
“Tiên Dao, ngươi trở về rồi? Trở về là tốt rồi.”
Sở dĩ hắn chờ ở chỗ này chính là đang đợi Chư Tiên Dao.
“Nếu Chư đại tiểu thư đã trở về, vậy chuyện ta hứa hẹn đều đã làm được, giờ chúng ta có thể đi được chưa?”
Tô Trầm hỏi.
“Ta chưa nói để ngươi rời đi!”
Chư Tiên Dao phẫn nộ nhìn chằm chằm Tô Trầm.
“Làm sao? Ngươi tính quỵt nợ?”
Tô Trầm cười hỏi.
“Không, chỉ là hi vọng ngươi thực hiện hoàn chỉnh lời hứa hẹn của mình.”
“Không phải nàng đã nói hết chân tướng cho ngươi rồi ư?”
“Còn chưa đủ!”
Chư Tiên Dao bước đến nói:
“Ta phải biết tất cả những chuyện liên quan tới Tiềm Long viện đã xảy ra lúc trước! Bất luận lớn nhỏ, tất cả hết thảy! Đó mới là chân tướng hoàn chỉnh.”
“Bất luận lớn nhỏ? Tất cả hết thảy?”
Tô Trầm choáng váng:
“Cái đó đâu phải chỉ mấy câu nói là có thể nói được rõ ràng.”
“Vậy cứ vừa đi vừa nói!”
Chư Tiên Dao trả lời.
Vừa đi vừa nói?
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Đây là muốn cùng nhau lên đường?
“Làm sao? Không dám đi cùng ta?”
Chư Tiên Dao hỏi.
“... Đương nhiên không phải.”
Mặc dù không tình nguyện, Tô Trầm vẫn phải nhắm mắt đáp ứng.
Chỉ có Chư Bạch Vũ là cau mày nhìn cảnh đối đáp giữa hai người.
Chẳng biết vì sao, hắn cứ có dự cảm không hay.
Không để lỡ quá lâu, mọi người nghị định xong liền lập tức lên đường.
Lúc đi, Tô Trầm còn không quên mang theo Sa Khắc.
So với đám người Thạch Minh Phong, Chư gia hiển nhiên còn chưa thích ứng với tinh thần nghiên cứu điên cuồng của Tô Trầm. Chư Tiên Dao hỏi:
“Ngươi mang hắn theo làm gì?”
Tô Trầm trả lời:
“Nghiên cứu.”
Chư Tiên Dao kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Tô Trầm.
Không biết tại sao, nàng luôn cảm thấy Tô Trầm vào thời khắc này giống người nào đó mà nàng đã từng quen biết.
Phảng phất như hình ảnh quen thuộc nào đó trong đầu, lại một mực không nhớ ra được.
Trong đoạn ký ức thất lạc kia của nàng, Tô Trầm cũng nghiên cứu điên cuồng như vậy ư? Nàng nghĩ.
Nàng không biết, nhưng càng không biết lại càng muốn biết.
Chư Tiên Dao cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy?
Là bởi vì khoảng thời gian vừa qua tiếp xúc cùng Tô Trầm? Hay là bởi vì tình chủng gieo xuống từ nụ hôn kia? Hay là một loại tiềm thức nào đó trong ký ức đã biến mất đang tác quái?
Chư Tiên Dao không biết đáp án, nhưng nàng biết mình không muốn cứ vậy mà rời xa Tô Trầm.
Cái gì mà muốn biết càng nhiều chuyện liên quan tới quá khứ, hết thảy đều là cái cớ. Chư Tiên Dao chỉ muốn ở bên Tô Trầm.
Đó là chỉ thị đến từ nội tâm.
Nàng không cách nào chống lại.
Nàng cứ thế nhìn Tô Trầm, Vưu Thiên Dưỡng từ phía sau đi tới, nhỏ giọng nói:
“Dao Dao.”
“Chuyện gì?”
Chư Tiên Dao không quay đầu lại.
“Ta... Huyết mạch của ta thức tỉnh rồi.”
“Ừ, ta biết.”
“Ta... Sau này ta có thể bảo hộ ngươi.”
Vưu Thiên Dưỡng rụt rè nói.
Chư Tiên Dao quay đầu liếc mắt nhìn hắn, sau đó nhìn Tô Trầm chính đang vội vã thu dọn đồ đạc:
“Ta không cần ngươi bảo vệ.”
“Nhưng mà... Ta...”
Tiểu bàn tử gấp, bộ dạng cứ như muốn nói gì đó mà không thốt ra miệng được.
Chư Tiên Dao quay đầu trừng hắn một cái, Vưu Thiên Dưỡng lại ngoan ngoãn rụt trở về. Chư Bạch Vũ thấy vậy, thở dài, vỗ vỗ vai hắn an ủi:
“Quên đi, có một số chuyện có miễn cưỡng cũng không được.”
“Lục thúc, Dao Dao không thích, là bởi ta quá xấu ư?”
Vưu Thiên Dưỡng nước mắt lưng tròng hỏi Chư Bạch Vũ.
Chư Bạch Vũ nhớ lại lúc Tô Trầm mở ra bí tàng, nhớ tới nụ hôn kia của Chư Tiên Dao.
Nếu như lúc ấy “Vưu Thiên Dưỡng” là cái tên Vưu Thiên Dưỡng bây giờ, Chư Tiên Dao chắc không nguyện hôn nụ hôn kia?
Vậy là hắn thở dài:
“Tin tưởng ta, Thiên Dưỡng, nam nhân có được nữ nhân yêu thích hay không, nhân tố quyết định không phải tướng mạo, mà là tính cách.”
Nói xong liền lẳng lặng bỏ đi.
Vưu Thiên Dưỡng ngạc nhiên, hắn nhìn sang Ba Liệt Nguyên, nói:
“Tính cách của ta không tốt ư?”
Ba Liệt Nguyên sờ sờ ót, đáp:
“Thiếu gia ngươi là người tốt. Có điều thành thật mà nói... Nếu ta có thể tự chọn chủ tử, ta càng muốn chọn tên thiếu gia giả kia.”
Vưu Thiên Dưỡng nghe mà không khỏi thất vọng, cúi đầu à một tiếng.
Tô Trầm nghe được, đi tới nói với Vưu Thiên Dưỡng:
“Cho ngươi lời nhắc nhở, xem như bù đắp chút oan ức nho nhỏ mà ngươi gánh chịu thời gian qua. Nếu ta là ngươi, chỉ bằng câu vừa rồi của hắn, ta sẽ một chưởng tát bay hắn ra ngoài.”
Vưu Thiên Dưỡng nói:
“Liệt Nguyên là người tốt, chỉ là lúc nói chuyện không mấy khi dùng đầu óc.”
Tô Trầm trả lời:
“Ta biết, nhưng cái đó không quan trọng. Hắn có thể không đầu óc, nhưng không thể không kính sợ ngươi. Kính sợ không phải tính cách, mà là nhận thức, là quen thuộc, là thứ mà ngay cả con chó đều có thể nuôi dưỡng ra được. Nếu ngươi ngay cả thủ hạ của mình mà còn không khuất phục được, ngươi cho rằng ngươi có thể khuất phục ai?”
Nói xong Tô Trầm liền lẳng lặng bỏ đi.
Vưu Thiên Dưỡng ngây người, nhìn nhìn Ba Liệt Nguyên.
Ba Liệt Nguyên nghiêm túc gật đầu:
“Ta cho rằng hắn nói rất có đạo lý, thiếu gia.”
Ầm!
Ba Liệt Nguyên bay ra ngoài.
Vưu Thiên Dưỡng thu hồi nắm đấm, khuôn mặt mập mạp đầy vẻ nghiêm túc:
“Ta sẽ cố gắng học tập!”
————————————
Ngồi trong xe ngựa do đà lang kéo đi, Tô Trầm chăm chú xem sách.
Sách này được lấy từ trong bí tàng của Tạp Tỉ Nga Tư, là một cuốn ghi chép liên quan tới phương diện linh hồn.
Tô Trầm đọc rất chăm chú, đến nỗi hồn nhiên quên mất đối diện còn có một người, Chư Tiên Dao.
Chư Tiên Dao cũng không tức giận, tiện tay châm một chén trà cho Tô Trầm, nhỏ nhẹ nói:
“Đọc cũng mệt rồi, uống chén trà nghỉ một lát đi.”
Tình cảnh này mà để người khác nhìn thấy, hẳn sẽ kinh rụng mắt kính.
Đây mà là truy cầu chân tướng?
Đây mà là kẻ địch cả đời?
Bộ dạng cô dâu nhỏ bây giờ rốt cục là thế nào?
Nếu Vưu Thiên Dưỡng ở đây, chỉ sợ phải ngước mặt lên trời khóc ròng.
Vưu Thiên Dưỡng không ở trên xe, nhưng Dạ Mị thì có.
Tiểu cô nương ngồi ở bên cạnh Tô Trầm, đối diện với Chư Tiên Dao, tức giận nhìn Chư Tiên Dao, miệng nhỏ cong lên như môi cá nóc.
Nàng không biết tại sao mình lại không thích Chư Tiên Dao đến vậy, có lẽ là bởi vừa bắt đầu đã là kẻ địch? Hay là vì nguyên nhân nào khác? Cô nương đầu óc đơn thuần không nghĩ được quá nhiều, đa phần đều hành sự theo bản năng.
Không thích chính là không thích, đâu ra nhiều lý do vậy chứ?
Cho nên vừa nhìn thấy Chư Tiên Dao châm trà, nàng liền cũng cầm hoa quả đưa cho Tô Trầm:
“Này, ngươi ăn đi.”
Tô Trầm nhận lấy hoa quả, nhấp một ngụm trà, nói:
“Cảm tạ.”
Cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Chư Tiên Dao và Dạ Mị liếc mắt nhìn nhau, Dạ Mị hừ một tiếng, quay đầu đi.
Thấy nàng như vậy, Chư Tiên Dao lập tức cau mày.
Nữ nhân Chư gia chưa bao giờ sợ cạnh tranh.