← Quay lại trang sách

Chương 669 Phi xà (Hạ)

Thời khắc này trên mỗi đóa xà quan của Phi Xà đều ngồi một tên Sa tộc.

“Là truy binh Sa tộc.”

Tô Trầm lập tức ý thức được.

Nếu Ba Nhĩ đã chạy thoát, vậy chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ, đây là điều mà mọi người đều đã có chuẩn bị trong lòng.

Hiện tại chi bộ đội này hẳn chính là bộ đội tiên phong của bọn họ.

Khắc ấy đội quân Đại Quan phi xà kia cũng nhìn thấy bọn họ, đám Sa tộc trên đó dồn dập gào thét, lập tức đồng loạt giương tay, chế tạo ra từng cỗ từng cỗ bão cát.

Những bão cát này không phải dùng để công kích, mà là dùng để chỉ dẫn vị trí cho phía sau, nhắc nhở đại quân đằng sau, mục tiêu ở chỗ này, đồng thời cũng có thể chế tạo cản trở, khiến tốc độ tiến tới của đoàn xe chậm lại.

Gặp cảnh đó, trong mắt Chư Bạch Vũ và Thạch Minh Phong đồng thời loé lên vẻ hung lệ.

“Muốn chết!”

Hai người hô quát, đồng loạt bay vút lên không.

Trong đội ngũ Đại Quan phi xà đối diện cũng bay ra hai tên Diêu Quang, vừa khéo ngăn trở Thạch Minh Phong và Chư Bạch Vũ.

Vì phải ẩn núp trong tối, lần này tới đây Ba Nhĩ không mang quá nhiều quân đội, cận vệ chỉ có hai tên Diêu Quang, quân đội đến tiếp sau có hai tên, thêm bản thân tổng cộng mới năm người. Trận chiến ở Tây Lai Nạp cổ bảo, Sa Khắc chiến tử, Ba Nhĩ và Đa La Đặc thụ thương thoát đi, giờ còn đang tĩnh dưỡng. Vì vậy Ba Nhĩ biết, dựa vào lực lượng trong tay mà muốn nghĩ đối phó đám Nhân tộc kia là điều không thể, đành phải phái ra hai tên Diêu Quang đi theo yểm trợ, chỉ cần ngăn cản đối thủ là được. Đợi đại quân đuổi tới, dựa vào uy thế quân đội Sa tộc, Diêu Quang cũng không cách nào chống được.

Thời khắc này hai tên Diêu Quang ngăn trở Thạch Minh Phong Chư Bạch Vũ, đám Đại Quan phi xà khác tùy thời tiếp cận, khuấy động bão cát, chỉ thấy đâu đâu cũng có cát bụi tung hoành, đà lang kêu la không ngớt, cuộn mình lại chống đỡ với bão cát, đến nỗi khó mà di chuyển nửa bước.

“Cảnh Văn, tìm mấy tên tiễn thủ, bắn hạ bọn chúng.”

Chư Tiên Dao hô to.

“Vô dụng, nơi này của chúng ta không có xạ thủ lợi hại, hơn nữa bão cát quá lớn, mắt không mở ra được!”

Triệu Cảnh Văn lớn tiếng đáp.

Chư Tiên Dao vừa tức giận lại vừa đành chịu.

Tu vi không đến Diêu Quang thì không cách nào tự do phi hành, đối thủ phía đối diện lại đến từ không trung, bọn họ không làm được gì.

Đúng lúc này, thình lình chợt nghe “Ô” một tiếng, một thanh đao bay thẳng lên không, kéo ra một đạo hồ quang sáng như tuyết chém tới một con Đại Quan phi xà.

Là đao của Tô Trầm.

Không ít người nhận ra.

“Vô dụng.”

Chư Tiên Dao thở dài.

Dù cho Tô Trầm thể lực kinh người, ném đao ra thì có thể làm được gì? Đối phương chẳng lẽ không biết tránh?

Quả nhiên người trên Đại Quan phi xà nhạy bén xoay người, tránh thoát một đao kia.

Khắc này, một màn kinh người được trình diễn, Trảm Nhạc Đao thế bay đã hết lại không rơi xuống, trái lại thay đổi phương hướng hướng chém tới Đại Quan phi xà kia.

Xoạt!

Một đao chém phi xà thành hai khúc, tên Sa tộc trên đó khoa tay múa chân rơi rụng, rớt thành bánh thịt.

“Tại sao lại như vậy?”

Ai nấy đều kinh ngạc không thôi, chợt thấy Trảm Nhạc Đao ở giữa trời lại đột nhiên sinh ra một đôi cánh trong suốt, sau đó mũi đao hướng về phía trước, lao về phía đám Sa tộc.

Trong thiên không, một thanh chiến đao mọc cánh chính đang thoả thích bay lượn, tung hoành tới lui, nơi nào nó chạm tới đều biến thành một phiến huyết hải.

Một tên dũng sĩ Sa tộc giơ lên loan đao chém tới đao kia, chợt thấy đao kia lăng không bẻ ngoặt, không chỉ tránh thoát, đao mang còn đột nhiên tăng vọt, kéo ra đao khí dài hơn một trượng, xuyên thấu thân thể tên Sa tộc, đâm vào thể nội phi xà, phi xà kêu thảm một tiếng ngã xuống.

Tiếp đó đao mang nuốt nhổ không ngừng, Trảm Nhạc Đao chuyển thân giữa không trung đầy hoa lệ, tránh thoát vài đạo công kích, đồng thời vung lên một phiến đao mang quét ngang chém tới.

Xoạt!

Đồng loạt đảo qua thân thể ba tên dũng sĩ Sa tộc, một đao sáu đoạn.

Trảm Nhạc Đao rít lên hưng phấn, lượn về giữa trời, vũ động ra một phiến đao ảnh.

Những đao quang này như là thực chất, đánh lên thân đám dũng sĩ Sa tộc kia, bắn lên từng mảng từng mảng huyết quang, tiếp đó là bản thể Trảm Nhạc Đao bay nhanh lao tới, bôn đằng như điện.

Vậy là thứ đập vào mắt mọi người chính là một đạo điện mang phi tốc xuyên hành giữa không trung, tùy theo điện mang khiêu động, từng cánh tay, cẳng chân, đầu óc, thân thể lần lượt rơi rụng xuống.

Như một cơn mưa thi thài, lộp độp lộp độp không ngừng rơi xuống, dọa cho người của Chư gia và Vĩnh Sinh Điện Đường sững sờ hết cả.

“Chuyện này... Đây là binh khí quỷ gì?”

Chư Tiên Dao cả kinh nói.

“Hồn Binh.”

Tô Trầm mỉm cười trả lời.

Hồn Binh?

Đám đông ngạc nhiên nhìn nhau.

Dạ Mị hỏi:

“Đây chính là thành quả nghiên cứu ngày hôm qua của ngươi?”

Tô Trầm nhẹ nhàng gật đầu:

“Đúng, khiến nguyên khí nắm giữ linh hồn, không cần khống chế cũng có thể tự động bay ra tấn công kẻ địch, ta vốn tưởng không quá thực dụng, có điều giờ nhìn lại thì ta sai rồi. Biểu hiện của nó tốt vượt quá mong đợi của ta.”

Trong thiên không, Hồn Binh Trảm Nhạc còn đang bay múa, đám dũng sĩ Sa tộc lại như đang gặp phải ác mộng.

Thật ra thực lực những người này đều không yếu, chỉ là thứ nhất bọn họ thân ở giữa trời không cách nào phát huy toàn bộ thực lực, thứ hai bọn họ chưa từng gặp qua đối thủ nào như Trảm Nhạc Đao. Đối mặt với một thanh vũ khí có thể tự động công kích, hoàn toàn không biết nên ứng đối thế nào, thế nên mới bị đánh cho trở tay không kịp.

Kỳ thực để đối phó Trảm Nhạc Đao, biện pháp tốt nhất có lẽ là dùng trọng khí, lấy cường lực đè ép.

Nhưng mà không kỵ đều là khinh binh, không ai mang theo trọng khí để tăng thêm gánh nặng cho mình. Phải biết ở trong mắt nguyên khí sĩ, trọng khí không phải là cầm theo cây búa nặng hay thứ gì đó đại loại như vậy, mà cần phải được dung luyện từ nhiều kim loại, chí ít nặng đến nghìn cân trở lên, thế mới xứng là trọng khí.

Vũ khí như vậy nếu trang bị cho không kỵ, không cần đánh, trước tiên đã đè bẹp phi xà rồi.

Vì vậy một đám không kỵ đối mặt Trảm Nhạc Đao nhất thời chẳng thể làm gì được, bị giết cho tè cả ra quần.

Cuối cùng một tên Diêu Quang thực sự không nhìn nổi nữa, bỏ mặc đối thủ tung quyền đánh bay Trảm Nhạc Đao.

Chỉ là chất liệu Trảm Nhạc Đao cứng cỏi dị thường, sau khi có được linh hồn lại có thể sử dụng nguyên lực gia hộ, vì vậy Diêu Quang muốn một quyền phá hoại nó là điều không thể.

Mắt thấy đao kia “Xoạt” một cái lại từ đằng xa bay tới, tên Diêu Quang cảnh kia đành hô lên:

“Lui!”

“Muốn đi? Chí ít lưu lại một người!”

Tô Trầm nói:

“Đả thương mười ngón kẻ địch không bằng bẻ gãy một ngón của chúng, những người khác có thể đi, kẻ này nhất định phải giết!”

Nói rồi chỉ thẳng vào tên Diêu Quang vừa ra tay với Trảm Nhạc Đao.

“Hiểu rồi!”

Chư Bạch Vũ và Thạch Minh Phong đồng thời cười to bổ tới.

Tuy Tô Trầm không phải lão đại của bọn họ, nhưng thời khắc này Tô Trầm nói có lý, bọn họ tự nhiên phải nghe theo.