← Quay lại trang sách

Chương 670 Thí nghiệm (1)

Hai người một đao, từ ba hướng giáp công tên Diêu Quang Sa tộc.

Những người khác thấy vậy bèn quay lại cứu viện.

Tô Trầm hừ lạnh một tiếng, thả ra Giao Hoàng Thoa.

Chợt thấy một đạo huyễn ảnh lướt qua. Ầm, Giao Hoàng Thoa đã húc lên thân tên Diêu Quang Sa tộc còn lại.

Tên Diêu Quang Sa tộc kia còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Xuyên Vân Toa đánh tới, phản ứng của hắn cực nhanh, trước tiên phủ lên mình Hoàng Sa Chiến Khải, Giao Hoàng Thoa đâm trúng nhưng không phá được.

Tên Diêu Quang Sa tộc cứ thế ôm lấy thân thoa, trừng nhìn Tô Trầm:

“Ngươi!”

“Ta.”

Tô Trầm khẽ mỉm cười, lần nữa khởi động Giao Hoàng Thoa.

Chỉ thấy Giao Hoàng Thoa ầm ầm phát động, mang theo tên cường giả Diêu Quang xông thẳng trời cao.

Tên Diêu Quang Sa tộc kia nằm mơ cũng không nghĩ tới mình còn có đãi ngộ như vậy, tim gan phổi bị Giao Hoàng Thoa của Tô Trầm húc chen thành một khối.

Dù tu vi hắn cao thâm, thực lực siêu tuyệt, nhưng dưới quán tính to lớn như thế nhất thời cũng không thoát được, may mà đối phương xem ra cũng không làm gì được hắn, chỉ là cả khuôn mặt đều bị gió thổi cho biến hình.

Xông thẳng đến tầng mây, nơi này đã là không vực cực kỳ nguy hiểm, lúc nào cũng có thể bị cự yêu mãnh cầm đột kích, khi đó Tô Trầm mới dừng lại.

Hắn nói:

“Gặp lại!”

Cách qua cửa sổ thủy tinh trên thân toa, tên Sa tộc nhìn thấy khuôn mặt không mang ý tốt của Tô Tầm, tựa hồ ý thức được điều gì, sợ hãi kêu to một tiếng:

“Không!”

Chợt thấy đỉnh chóp Giao Hoàng Thoa ầm ầm sáng lên một đạo quang trụ thô to.

Vân Tiêu Thần Lôi Pháo!

Một pháo ầm vang, tên Diêu Quang Sa tộc liền như trái bóng bị quất bay, “Sưu” một tiếng bay vụt ra, quang ảnh lấp lóe giữa không trung mấy lần rồi triệt để biến mất, đáng tiếc không kịp hô lên câu “Ta sẽ trở lại”.

Tô Trầm biết hắn chắc chắn sẽ không chết, xưa nay Sa tộc phòng ngự cường hãn, một phát Vân Tiêu Thần Lôi Pháo chưa thể giết chết hắn, chỉ là trục xuất hắn đi thôi, chuyện còn lại thế nào thì còn phải xem vận khí. Phiến không vực này hung hiểm dị thường, đâu đâu cũng có ác điểu, ngay cả Tô Trầm dù nắm giữ Giao Hoàng Thoa cũng không dám tùy ý phi hành, người anh em này nếu vận khí chẳng may, không chừng một đi không trở về cũng là điều khó nói.

Đương nhiên Tô Trầm biết chuyện như vậy tốt nhất đừng hi vọng quá nhiều, vì vậy sau khi oanh ra một pháo liền chuyển thân thoa quay về mặt đất.

Chiến đấu bên dưới đã có kết quả.

Sau khi Tô Trầm húc bay tên Diêu Quang Sa tộc kia, tất cả mọi người đều choáng váng. Diêu Quang Sa tộc bị vây công, biết bản thân quá nửa là đi không được, vì vậy bèn dốc toàn lực chống lại, đồng thời tranh thủ thời gian cho những người còn lại triệt thoái.

Dù cho Mạt Đặc Lạc Khắc giá ngự Trảm Nhạc Đao truy sát tứ xứ, nhưng vẫn để cho một ít Sa tộc điều khiển Đại Quan phi xà kịp thời chạy trốn.

Đối mặt tình cảnh như vậy, Mạt Đặc Lạc Khắc cũng đành bó tay hết cách, xoay người gia nhập vây quét tên Diêu Quang còn lại.

Diêu Quang kia lấy một chọi ba, vốn đã cực gian nan, lúc này Tô Trầm lại trở về, liền thành cự thạch ép gãy lưng lạc đà —— hắn đứng trên Giao Hoàng Thoa cách đó không xa, ung dung khóa chặt đối thủ, sau đó bắt đầu oanh kích.

Uy lực Vân Tiêu Thần Lôi Pháo của Giao Hoàng Thoa quả thực rất lớn, chỉ là tấn công theo đường thẳng, thiếu mất tính biến hóa, trước khi phát động lại có ánh sáng ngưng tụ dễ dàng bị phát hiện, vì vậy độ chuẩn xác là điều trước nay không mấy người dám khen tặng. Thế nhưng dưới tình huống có người kiềm chế, Vân Tiêu Thần Lôi Pháo lại có thể phát huy ra tác dụng thực sự của mình.

Thời khắc này Tô Trầm bắn qua một pháo tiếp một pháo, giống như là bắn bia, oanh kích cho đối thủ không biết trời đâu đất đâu.

Dù tên Diêu Quang Sa tộc kia thực lực mạnh mẽ, nhưng dưới oanh kích liên tục của Tô Trầm vẫn không tránh khỏi trọng thương.

Hắn gào thét điên cuồng, toàn lực chiến đấu, nhưng chung quy vô pháp thay đổi vận mệnh bại vong đã được chú định. Sau khi dốc tẫn toàn lực, tiêu hao hết thảy lực lượng của bản thân, rốt cục chống đỡ không nổi bị bắt.

Hắn không chết là vì Tô Trầm không muốn hắn chết.

“Ta cần vật thí nghiệm.”

Tô Trầm nói:

“Vật thí nghiệm cấp Diêu Quang.”

“Không phải ngươi đã có Sa Khắc trong tay rồi ư?”

“Thứ tốt hơn so với một vật thí nghiệm Diêu Quang là hai vật thí nghiệm Diêu Quang... Loại tiêu bản như này, ta vĩnh viễn không chê nhiều.”

Tô Trầm mỉm cười trả lời.

Nhìn nét cười của hắn, Thạch Minh Phong và Chư Bạch Vũ không khỏi rùng mình một cái.

Quái lạ, rõ ràng tu vi tiểu tử này thấp hơn mình, sao mình lại có vẻ sợ hắn thế nhỉ?

Toa xe đã qua cải tạo chạy rất vững vàng, dù là đặt một chén nước trên bàn cũng không bắn ra nửa giọt.

Sa Khắc nằm trên bàn thí nghiệm, phát hiện người mình đang bị phủ bởi một tầng vải trắng.

Ở bên cạnh hắn còn đứng một người, chính là Tô Trầm. Người này chính đang cầm một con dao nhỏ, hết sức chăm chú loáy hoáy làm gì đó trên bụng hắn.

Sa Khắc muốn ngẩng đầu nhìn rõ ràng xem đối phương đang làm gì, nhưng phát hiện mình không làm được.

Hắn không hề có chút khí lực nào, thậm chí muốn nhúc nhích ngón tay cũng khó khăn, càng thể giá ngự bất kỳ nguyên lực.

“Ngươi tỉnh rồi?”

Tô Trầm quay đầu liếc nhìn hắn, tay trái cầm một miếng thịt màu đỏ, thuận thế ném vào khay bạc bên cạnh, “phanh”, một tiếng vang thanh thúy phát ra.

“Ngươi... Đang... làm... gì... với ta.”

“Ngươi hỏi ta làm cái gì?”

Tô Trầm cười đáp:

“Chỉ là nghiên cứu cấu tạo thân thể ngươi chút thôi. À đúng rồi, ngươi không nhìn thấy, ta có thể giúp ngươi.”

Hắn thả đao trong tay xuống, nâng đầu Sa Khắc dậy.

Vậy là Sa Khắc nhìn thấy, bụng của hắn quả nhiên đã mở ra một lỗ thủng to, lộ ra bộ phận đỏ tươi bên trong, một ít thứ trong đó còn đang ngọ nguậy.

Sa Khắc hoảng hốt:

“Ngươi...”

Hắn không thở nổi.

“Nhìn rõ ràng chưa?”

Tô Trầm lại đặt hắn xuống:

“Đừng căng thẳng, ngươi không cảm thấy đau, đúng chứ? Đây là thuốc tê, ta phát minh, cũng không tệ phải không? Năm đó lúc ở di tích Kim Thủy, ta làm cấp cứu cho bạn của mình. Ồ, ngươi không biết lúc đó hắn đau thế nào đâu, hận không thể từ bỏ trị liệu, chết đi cho rồi. Vào lúc đó ta đã nghĩ, liệu có thể phát minh ra một loại dược tề, khiến mọi người không cảm giác được đau đớn. Thật ra từ mấy năm trước ta đã làm được rồi, chỉ có điều toàn dùng đối phó đối tượng thực lực kém chút, chứ dùng để đối phó Diêu Quang thì còn chưa được. Thế nên ta vẫn luôn cải tiến. Ở trong bí tàng Tạp Tỉ Nga Ngư, ta thu được một phương pháp phối chế, có thể chế ra dược vật có hiệu quả gây mê với cả Diêu Quang. Ta thay đổi nó một chút, sau đó thử trên người ngươi, xem ra cũng không tệ lắm.”

Tô Trầm lộ ra nụ cười thỏa mãn.

“Ngươi... Giết ta đi!”

Sa Khắc khàn giọng hô.

“Không, không, ngươi sẽ không chết. Ta thật sự không nỡ. Sa tộc là tồn tại gần với Nhân tộc nhất, kể cả trùng kích cảnh giới đều dùng phương pháp tương tự, điều này đồng nghĩa với lấy các ngươi làm vật thí nghiệm là vô cùng thích hợp. Nếu muốn tìm được phương pháp vô huyết trùng kích Diêu Quang, các ngươi là mẫu thử thích hợp nhất.”