← Quay lại trang sách

Chương 671 Thí nghiệm (2)

“Ngươi... Đừng nằm mơ!”

Sa Khắc khàn khàn nói.

Thế là Tô Trầm thở dài một tiếng:

“Đúng a, đây quả thực là một giấc mộng. Nhưng ngươi biết không, rất nhiều chuyện nếu làm nhiều rồi, liền cũng sẽ thành quen. Mộng tưởng cũng giống vậy. Đạo sư của ta đã thực hiện được hai mục tiêu nhỏ, đối với ta mà nói… vô huyết trùng kích sớm đã không phải điều gì lớn lao chỉ có thể nhìn mà không thể chạm. Nó hoàn toàn có thể làm được... Đây mới là điều quan trọng nhất.”

Hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

“Con đường tìm kiếm giấc mơ rất gian nan, ngươi vĩnh viễn không biết trên con đường phía trước có cái gì. Vì vậy, ít nhất ta phải tin tưởng, giấc mộng này không phải là giấc mộng vĩnh viễn không thể thực hiện. Chỉ khi xác nhận điểm này, ta mới có dũng khí tiếp tục kiên trì.”

“Mẹ ngươi... Cái đó thì liên quan... chó gì đến ta.”

Sa Khắc cắn răng nghiến lợi nói.

Tô Trầm nhún nhún vai:

“Làm vật thí nghiệm của ta thì phải có chút liên quan chứ? Hơn nữa có mấy lời ta không tìm được người nói, đành phải nói cùng các ngươi.”

“Đmm... Ta sẽ giết ngươi...”

Tô Trầm cũng không tức giận, tiếp tục tập trung ghi chép:

“Hiệu quả giảm đau của Vô Tâm dược tề rất tốt, vật thí nghiệm thần trí tỉnh táo, phủ tạng biểu hiện rất tốt, tạm thời không phát hiện hậu di chứng khác, xác nhận có thể sử dụng.”

Ghi chép xong lời này, Tô Trầm lại có chút áy náy:

“Thật ngại quá, ta lại phân tâm, mục tiêu chủ yếu vẫn là nghiên cứu vô huyết trùng kích Diêu Quang, nhưng dù sao cũng sẽ tiện thể nghiên cứu thêm một ít thứ khác. Đừng lo lắng, giờ chúng ta quay về chuyện chính.”

“Ta... Về con mẹ ngươi...”

Tô Trầm đã bắt đầu dùng dao mổ ra thân thể Sa Khắc, lần này là trực tiếp mổ từ bụng đến lồng ngực:

“Trong tình trạng thân thể bị mổ ra, nội tạng Diêu Quang cảnh không bị tổn thất quá nặng, thì vẫn có thể tồn tại chí ít ba ngày. Có điều bởi ta dùng Tỏa Nguyên dược tề chặt đứt cảm ứng của ngươi đối với nguyên lực, dẫn đến ngươi không cách nào vận dụng nguyên lực, chỉ có thể dựa vào bản năng tự vệ của thân thể, nên thời gian tồn tại giảm xuống còn ba canh giờ. Vì vậy ngươi phải tận hết khả năng kích phát liên đài của mình, đó là phương pháp duy nhất để bảo vệ tính mạng cho ngươi.”

“Để ta chết...”

Tô Trầm thở dài: "Ngươi không kích phát, vậy ta đành phải giúp ngươi kích phát, chỉ là có thể sẽ hơi đau đấy.”

Nói rồi hắn điểm ngón tay xuống.

“A!”

Sa Khắc phát ra tiếng gào thống khổ tê tâm liệt phế.

Hắn không hiểu, chẳng phải Tô Trầm đã sử dụng Vô Tâm dược tề với mình rồi ư? Tại sao còn đau như vậy?

“Là Thứ Hồn Châm, một loại thủ đoạn công kích nhắm vào linh hồn, hiệu quả giảm đau của Vô Tâm dược tề vô hiệu đối với linh hồn. Đây là thứ ta học được từ trong bí tàng của Tạp Tỉ Nga Tư, rất hữu dụng. Có điều ta còn chưa quá thành thục, vừa vặn dùng ngươi luyện một chút... Làm thí nghiệm kết hợp với tu luyện, nhất cử lưỡng tiện.”

Tô Trầm mỉm cười.

Sa Khắc phảng phất như nhìn thấy ma quỷ đang mỉm cười với mình.

Vậy là tiếp sau đó, linh hồn Sa Khắc như trầm luân trong địa ngục, hứng chịu đến dày vò thống khổ vô cùng tận.

Mỗi một châm đâm vào linh hồn đều sẽ khiến linh hồn hắn chịu đựng thương tổn trầm trọng, đồng thời bản năng sinh mệnh không bị ý chí khống chế sẽ kháng cự lại, vậy là thân thể hắn liền bốc lên ánh sáng trắng.

Đó là quang huy liên đài, đang theo bản năng tiến hành bảo vệ thân chủ.

Đáng tiếc Sa Khắc bị người khống chế, liên đài không cách nào hoàn toàn phóng thích, dùng hết toàn lực cũng chỉ thả ra được từng tia từng tia năng lượng.

Thứ Tô Trầm muốn chính là từng tia từng tia năng lượng này, để hắn có thể quan sát càng rõ hơn, quan sát và hiểu cơ chế sinh thành của nó, qua đó tìm ra biện pháp tạo thành.

Năm xưa Tô Trầm cũng đã làm nghiên cứu trên người Vệ Phái, chỉ là khi đó Vệ gia đã đầu hàng, rất nhiều thủ đoạn nghiên cứu khá máu tanh không thích hợp dùng trên người Vệ Phái, vì vậy hiểu biết của Tô Trầm đối với Diêu Quang trước giờ vẫn chưa đủ sâu. Đương nhiên, cái “không sâu” này là nói theo cách của hắn mà thôi.

Giờ có Sa Khắc liền dễ làm hơn nhiều, đối với kẻ thù của mình trước giờ Tô Trầm không hề khách khí, có thủ đoạn gì đều dùng hết trên người Sa Khắc.

Hay nhất chính là Diêu Quang cảnh có sức sống cực cường đại, không dễ chết đi, một tên Diêu Quang cảnh nếu như dùng cẩn thận thì có thể tận dụng thêm không ít lần.

Thời khắc này dưới sự phân tích nghiên cứu miệt mài của Tô Trầm, bí mật liên đài của Sa Khắc đã hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn. Có thể nói, đối với nội tình của Sa Khắc, Tô Trầm thậm chí còn hiểu rõ hơn cả chính chủ.

Hiện tại nếu để cho hai người bọn họ giao chiến lại, Tô Trầm không nói có thể thắng, nhưng chí ít một chọi một đánh nguyên một ngày cũng không thành vấn đề.

Thời gian trôi qua ròng rã hai canh giờ, Sa Khắc vẫn chưa chết, Tô Trầm lại đã đạt được thứ mình muốn.

“Rất tốt, quả nhiên vẫn phải có vật thí nghiệm thì tiến độ mới có thể nhanh được. Đáng tiếc, dùng qua xong lần này, chí ít cần mười ngày mới có thể dùng lại lần nữa.”

Tô Trầm vừa lòng thỏa ý lại có chút tiếc nuối nói.

Hắn khâu lại vết thương cho Sa Khắc, trút dược tề xuống, sau đó cẩn thận bỏ đối phương vào trong một chiếc quan tài băng:

“Ngươi xem ngươi thế này có tốt không, giờ đã có thể nghỉ ngơi, trong khi ta còn phải tiếp tục làm việc.”

Trong xe có tổng cộng hai chiếc quan tài băng, người nằm trong bộ còn lại chính là tên Diêu Quang Sa tộc bị Tô Trầm bắt được ngày hôm nay.

“Như vậy, kẻ tiếp theo chính là ngươi...”

Sau khi bộ đội Đại Quan phi xà bị tiêu diệt thì không thấy xuất hiện nữa.

Chẳng qua Thạch Minh Phong vẫn để đoàn xe tăng nhanh tốc độ, tận hết khả năng sớm nhanh chóng rời khỏi Cô Hồng bích.

Ngày thứ sau từ khi rời khỏi Cổ Bảo trấn, phương xa lại thăng lên cát bụi.

Thạch Minh Phong và Chư Bạch Vũ bay lên không quan sát một lúc, sau đó hạ xuống nói:

“Bọn chúng đuổi theo, lần này là đại bộ đội, Ba Nhĩ cũng ở trong đó.”

“Có bao nhiêu binh mã?”

Tô Trầm hỏi.

“Gần ba ngàn kỵ.”

“Số lượng không ít nhỉ, xem ra sẽ là một trường tử chiến.”

Ba Liệt Nguyên thổn thức nói.

“Cái đó thì chưa hẳn.”

Tô Trầm nói.

Hả? Ý gì đây?

Đám đông đồng loạt quay sang nhìn Tô Trầm.

Tô Trầm ngẩng đầu nhìn trời.

Hắn nói:

“Tí nữa Thạch huynh có thể chế tạo một luồng gió thổi về phía đối phương không?”

“Có thể.”

Tô Trầm liền lấy ra một bình dược tề:

“Vậy làm phiền Thạch huynh thổi thứ trong bình tới chỗ đối phương.”

Trong mắt Thạch Minh Phong lộ ra vẻ cổ quái:

“Đây là...”

“Thạch huynh dùng qua thì biết.”

Thạch Minh Phong liền mở chiếc bình ra, từ trong bình bốc lên một phiến khói hồng màu phấn hồng. Thạch Minh Phong biết khói hồng này nhất định không phải thứ gì tốt, bèn khuấy động phong bạo thổi khói hồng về phía sau. Bị bão cát không ngừng pha loãng, khói hồng dần phai nhạt đi, dùng mắt thường rất khó nhận ra.