Chương 672 Khôi phục
Lúc này phía sau lượng lớn lang kỵ Sa tộc đang vọt tới, tiếp xúc với bão cát mây mù.
Ba Liệt Nguyên nhìn nhìn một lát, kỳ quái nói:
“Hình như không có tác dụng gì?”
“Chớ vội, chờ xem đi.”
Tô Trầm mỉm cười nói.
Tùy theo càng nhiều lang kỵ xông vào trong mây mù, rất nhanh, đám lang kỵ Sa tộc đi đầu đột nhiên kêu gào ầm lên. Chỉ thấy khuôn mặt bọn họ bắt đầu mục nát, từng khối từng khối thịt rơi xuống, kể cả đà lang cũng như vậy, đồng loạt kêu rên thống khổ, toàn thân bắt đầu thối rữa.
Rất nhanh, càng nhiều lang kỵ rơi vào cảnh mục nát, khắp nơi toàn là lang kỵ ngã gục, kêu rên, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.
Chỉ có những Sa tộc tu vi từ Khai Dương trở lên mới có thể đối kháng với kịch độc khủng bố này, nhưng cũng bị hủ thực đến độ ai nấy đều trọng thương.
Không lâu sau, những Sa tộc trúng độc liền không kêu rên nữa, triệt để im tiếng.
Đại mạc về lại bình tĩnh, tứ phía ngang dọc thi thể Sa tộc, nhìn qua vô cùng thê thảm.
Chỉ có một ít người còn đứng ở đó, song đã bị cảnh tượng trước mặt kích thích đến độ toàn thân run rẩy, đau khổ gào khóc.
Ngay cả Chư Bạch Vũ cũng không nhịn được hỏi:
“Đây là độc gì? Sao kinh khủng như thế?”
“Một loại độc dược tinh luyện ra từ trong Thi Linh Hoa.”
Tô Trầm trả lời.
Thi Linh Hoa là thiên hạ chí độc, luyện ra Ôn Dịch dược tề thậm chí có thể gây họa ba quận xung quanh. Thứ Tô Trầm luyện đương nhiên không phải loại tuyệt diệt chi độc như Ôn Dịch dược tề, mà chỉ là một loại độc dược tương đối bình thường, nhưng dù là vậy, chỉ thoáng chốc vẫn đủ để giết chết mấy ngàn người, có thể thấy được nó khủng bố đến mức nào.
Chẳng ai ngờ một tên dược tề sư lại đáng sợ như vậy, đến nỗi thời khắc này ánh mắt ai nấy nhìn Tô Trầm đều có vẻ là lạ.
Chư Bạch Vũ nói:
“Loại độc chất này có thể bán cho Chư gia ta một ít không?”
Tô Trầm lắc đầu:
“Quên đi, loại đồ chơi này uy lực quá lớn, nếu mặc người tùy ý vận dụng, hơi một tí là diệt thành đồ trấn. Lần này dùng để đối phó loại ác nhân như Sa tộc thì cũng thôi, còn trong tình huống khác, tốt nhất là miễn đi.”
Nghe hắn không muốn, Chư Bạch Vũ cũng không miễn cưỡng:
“Như vậy cũng được, Tô công tử nói không sai, loại độc chất này quá mức mãnh liệt, nếu thật sự truyền ra, trái lại thành tai họa.”
“Được rồi, đừng lảm nhảm nữa, chiến đấu cần đánh thì vẫn phải đánh. Đừng quên còn có người chưa chết đấy.”
Tô Trầm đã lấy ra Trảm Nhạc Đao.
Trên chiến trường trước mặt, một đám Sa tộc chính đang tập kết.
Có Ba Nhĩ và hai tên thủ hạ Diêu Quang, ngoài ra còn có hơn hai mươi tên nguyên sĩ Khai Dương.
Bọn họ là sinh tồn giả, cường giả, tinh anh cuối cùng trong đội ngũ truy kích, đại diện cho đấu chí bất khuất của bên đang đau đớn thê thảm.
Thân thể to béo của Ba Nhĩ đứng ở hàng đầu, trừng mắt với đám người Thạch Minh Phong hô:
“Theo sau ta, xung phong!”
“Xung phong! Vì huynh đệ đã chết!”
Hết thảy Sa tộc còn lại đồng thời hô to.
Bão cát khủng bố cuốn lên, bao bọc bọn họ xông tới trước mặt.
Mặc kệ hiệu quả của dược tề, một trường chiến đấu xem ra là điều không thể tránh khỏi.
“Đối phương nhiều thêm một tên Diêu Quang.”
Thạch Minh Phong nói.
Nói rồi ánh mắt rơi xuống trên người Tô Trầm.
Quả nhiên, Tô Trầm thoải mái đáp:
“Giao cho ta đi.”
Sau khi trải qua một lần tiếp một lần chiến đấu, hắn càng lúc càng hiểu rõ về thực lực Diêu Quang, khoảng cách giữa hắn với Diêu Quang cũng càng lúc càng rút ngắn.
Sau khi đề thăng Trảm Nhạc đao thành Hồn Binh, đối mặt Diêu Quang, hắn đã không cần sợ hãi.
Thạch Minh Phong mỉm cười:
“Lấy thân phận vô huyết, cấp bậc Khai Dương, đối chiến với Diêu Quang, trận chiến này mặc kệ kết quả thế nào, danh tiếng Tô công tử nhất định sẽ truyền vang thiên hạ.”
Tô Trầm hờ hững đáp:
“Ta không có hứng thú với chuyện dương danh thiên hạ, chỉ cảm thấy hứng thú với vật thí nghiệm cấp Diêu Quang thôi. Nếu các ngươi thật lòng muốn giúp, vậy đừng tuyên truyền cho ta, chỉ cần giao Diêu Quang còn sống cho ta là được.”
Chư Bạch Vũ nhìn nhìn Ba Nhĩ một cái: "
“Liên Đài ngũ phẩm, e là không dễ.”
Tô Trầm liền ném qua một tổ dược tề.
Chư Bạch Vũ tiếp lấy, nhìn một cái, lộ ra ý cười thoả mãn:
“Thế này thì chênh lệch không quá lớn nữa rồi.”
“Vậy chuẩn bị động thủ đi.”
Tô Trầm vung tay lên, một đống lớn dược tề bay đến trong tay mọi người.
Có một tên dược tề sư bên người nó thuận lợi vậy đấy.
Lốc xoáy cuốn đến, Sa tộc hung hăng nhào tới.
Đám đông quát lên một tiếng, đồng thời xung phong mà lên, một trường chiến đấu cứ vậy triển khai.
Không có thương xót, không có đồng tình, chỉ có cừu hận và chém giết lấy máu đổi máu, dù cho cường hãn như đại lãnh chúa Sa tộc, thời khắc này cũng chỉ là một tên chiến sĩ bình thường, muốn xông lên báo thù cho tộc nhân đã chết.
Cát vàng phất phới, tiên huyết lênh láng, ai nấy đều đang liều mạng sống mái.
Chư Tiên Dao có lẽ là người tương đối nhẹ nhàng nhất trong nhóm —— nàng dùng Thiên Hồ mị thuật khống chế một tên Sa tộc, để hắn chiến đấu, mãi đến tận khi hắn chết lại đổi sang kẻ khác.
Điều này khiến nàng có thể đứng từ xa xa phía sau quan sát chiến cuộc, nếu có ai nguy hiểm, nàng cũng có thể kịp thời tiến lại ứng cứu.
Chỉ là phần lớn thời gian ánh mắt Chư Tiên Dao đều tập trung trên người Tô Trầm.
Hắn nhảy vọt trong đám người, chém giết trong huyết triều, Nguyên Huyết hóa thân Ám Diệt chi diễm và Trảm Nhạc hồn nhận lần lượt được tung ra, dù cho phải đối kháng một tên cường giả Diêu Quang cũng vẫn không rơi xuống hạ phong.
Hắn đúng là rất mạnh! Rất rất mạnh!
Chư Tiên Dao không khỏi chấn động trong lòng.
Một tên vô huyết lại có thể cường đại đến bước này, khiến cho cảm giác huyết mạch ưu việt trước đây của nàng không khỏi vì đó mà dao động.
Nhìn thân ảnh trong chiến đấu của hắn, trong đầu chẳng biết từ lúc nào lại nhớ tới lời của Nguyệt Lung Sa.
Chân tướng mà nàng êm tai nói ra kia, từng chút từng chút đã từng xảy ra kia.
Tâm thần bay bổng, trong đầu từ từ ánh hiện hình ảnh lúc trước.
Những hình ảnh đó đại thể là kết hợp giữa lời kể của Nguyệt Lung Sa cùng biểu hiện của Tô Trầm, từ trong ảo tưởng dần hóa thành chân thực.
Thế là Chư Tiên Dao phảng phất như nhìn thấy buổi tối hôm đó, mình cùng Tô Trầm đối kháng, cạnh tranh, so đọ, nhìn thấy tất cả những điều từng trong rừng cây, còn cả chuyện hai người đấu đá trong Tiềm Long viện.
Nàng và Tô Trầm dạo bước trên lối đi ven rừng, mình và hắn nói chuyện.
“Ngươi không cảm thấy bước chân của ngươi hơi lớn à?”
“Có ư? Ta lại cảm thấy, so với vô huyết trùng kích bảy tầng cảnh giới, chuyện này không tính là gì. Hơn nữa ngàn dặm hành trình bắt đầu từ dưới chân, chính bởi vì mục tiêu to lớn, cho nên mới càng phải bước nhanh.”
“Có thể thay đổi kết cục chúng ta đã xác định trước kia không?”
“Vốn theo kết cục đã định, chẳng phải là ta cùng Nguyệt cô nương... Ta hy vọng có thể đổi lại thành ngươi.”
Ta hy vọng có thể là ngươi...
Hi vọng là ngươi...
Thân thể Chư Tiên Dao đột nhiên run lên.
Nàng nhớ ra rồi!
Nàng nhớ ra toàn bộ rồi!
Thì ra sớm từ lúc đó mình đã yêu hắn!