← Quay lại trang sách

Chương 673 Nguyên chất đặc thù

Lúc mặt trời xuống núi, chiến đấu cuối cùng kết thúc.

Kết quả tự nhiên là bên Sa tộc tan tác toàn diện.

Lực lượng đỉnh phong của Sa tộc không thể chiếm được tiện nghi, lực lượng Khai Dương bên dưới lại chịu thiệt lớn, một phần nguyên nhân trong đó là bởi huyết mạch Yêu Hoàng Chư gia quả thực không tầm thường, Triệu Cảnh Văn Ba Liệt Nguyên đều là cường thủ ngàn người chọn một. Trong trận chiến này Cương Nham cũng phát huy ra thực lực kinh người. Một phần nguyên nhân khác là dược tề của Tô Trầm cũng góp sức không nhỏ. Có những dược tề kia, thực lực mỗi người đều được tăng cường, không cần phải lo lắng thương thế quá nặng, năng lực chiến đấu lâu dài đề thăng đáng kể.

Kết cục sau cùng chính là toàn quân Sa tộc bị diệt, trong khi phía Chư gia và Vĩnh Sinh Điện Đường chỉ phải bỏ ra cái giá cực nhỏ.

Ba tên Diêu Quang chết mất một tên.

Tên duy nhất chết đi là do Tô Trầm giết.

Người Tô Trầm đối đầu chính là tên Sa tộc ngày đó bị hắn oanh lên chín tầng mây, hắn còn sống, chỉ là đã thụ thương, đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn. Chính nhờ ưu thế đó, Tô Trầm mới có thể đánh ngang tay với hắn, đáng tiếc là, muốn bắt sống hắn thì lại không làm được.

Sau một phen khổ chiến, đối phương sử dụng ra tuyệt chiêu, Tô Trầm vì giữ mạng, không dám tiếp tục lưu thủ, kết quả dù đánh thắng nhưng không thể thu được tù binh, ngược lại Thạch Minh Phong và Chư Bạch Vũ đều bắt sống kẻ địch, khiến cho Tô Trầm buồn bực không thôi.

Thông qua trường chiến đấu này, Tô Trầm cũng triệt để thấy rõ chênh lệch giữa mình và Diêu Quang đã rất tiệm cận.

Có thể nói không bao lâu nữa, hắn liền có thể thực sự đối kháng với Diêu Quang.

Ba Nhĩ chết rồi, Chư gia và Vĩnh Sinh Điện Đường rốt cục không cần phải liên thủ nữa.

Có điều sau khi trải qua hai trận chiến đấu và khoảng thời gian ở chung trước kia, quan hệ giữa hai bên đã dần dần hòa hợp, có mấy người thậm chí đã thành bằng hữu, cũng không còn ý định tiếp tục làm địch thủ của nhau. Nguyên nhân trọng yếu nhất chính là, chuyện năm xưa giờ đã sáng tỏ, Vĩnh Sinh Điện Đường chỉ là cõng oan ức thay cho Tô Trầm.

Nhưng nếu nói tìm Tô Trầm báo thù...

Nhìn đại tiểu thư của bọn họ mà xem, người Chư gia chỉ nghĩ đến đó thôi liền tự động từ bỏ ý niệm này.

Hai lần cùng yêu một người, cảm giác nó thế nào?

Là không thể kiềm chế.

Nếu nói tình cảm đối với Tô Trầm trước đây dù có tình chủng trên người, tơ tình vấn vít, song Chư Tiên Dao vẫn còn có thể tự chủ. Thì sau khi khôi phục ký ức, tình cảm ẩn giấu được bộc phát, Chư Tiên Dao đến cả khống chế bản thân cũng không làm được nữa.

Chính Chư Tiên Dao cũng không ngờ, giữa chân tướng mà mình giành được cùng khôi phục ký ức lại cách nhau bởi tầng tình cảm kia. Đến nỗi thời khắc khi ký ức được khôi phục, nàng liền rơi vào biển tình. Khắc đó, thật ra nàng rất hối hận.

Chẳng phải mình đã biết hết chân tướng rồi ư? Tại sao còn nhất định phải muốn khôi phục ký ức?

Nhưng hối hận cũng đã muộn, tình cảm trong lòng không thể khống chế cứ vậy cháy lên như lửa. Nếunói trước kia chỉ là tơ tình quấn quýt, vậy hiện tại chính là lưới tình bao phủ, quấn cho Chư Tiên Dao không cách nào thoát ra được.

Chư Tiên Dao biết, mình bị hãm vào trong đó rồi.

Đối với điều này Tô Trầm lại chẳng hề hay biết.

Không phải hắn không cảm nhận được dị dạng trong cách Chư Tiên Dao đối xử với mình, mà là thí nghiệm của hắn chính đang tiến hành đến giai đoạn mấu chốt.

Ngoài việc có thêm hai vật thí nghiệm Diêu Quang, Tô Trầm còn muốn lợi dụng nguyên chất hắc ám đến từ không gian phản chiếu. Lần thu được nguyên chất hắc ám này khiến Tô Trầm ý thức đến một phương thức thu thập nguyên chất, chính là mượn một loại triệu hoán thuật nào đó để thu được một ít tồn tại dị không gian. Ngoài cách đó, lúc này phân tích của Tô Trầm đối với hắc thạch cũng xuất hiện đột phá trọng đại, lại một loại nguyên chất mới sắp sửa được khai quật vận dụng.

Nói cách khác, rất nhanh Tô Trầm liền có thể khai phá ra Dung Huyết đồ đằng cùng nguyên lực đạo kiện mới.

Nhiều chuyện quan trọng như vậy, Tô Trầm nào có tâm tư đi quản Chư Tiên Dao.

Hoàn toàn không để ý tới vẻ u oán tràn ngập trên mặt Chư Tiên Dao.

Tối hôm nay Tô Trầm vẫn như thường ngày, chính đang tiếp tục nghiên cứu của mình.

Một khối hắc thạch đặt trong bình thuốc thử, nó đang được ngâm, thỉnh thoảng lại phát ra bọt khí ùng ục.

Đây là loại nguyên chất đang được Tô Trầm chiết xuất.

Rốt cuộc hắn đã tìm được phương pháp chiết xuất, ngày hôm nay hẳn là có thể hoàn thành lấy ra.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

“Cô nãi nãi của ta, ngươi để ta yên tĩnh một lúc được không?”

Tô Trầm đành chịu kéo mở cửa phòng, lại nhìn thấy đứng ở trước cửa là Chư Tiên Dao.

“Là ngươi?”

Hắn sững sờ.

“Làm sao? Tưởng là Dạ Mị?”

Chư Tiên Dao hỏi.

Tô Trầm nhún nhún vai:

“Nha đầu đóc thích nhất là tới đây quấy rối, có điều gần đây ta rất bận thí nghiệm, thực sự không rảnh đùa với nàng.”

“Vậy có thể để ta vào trong không? Ta có mấy câu muốn nói với ngươi, ta bảo đảm không quấy rầy.”

Chư Tiên Dao nhẹ giọng nói.

“Ừ...”

Sau thoáng do dự, cuối cùng Tô Trầm gật đầu.

Chư Tiên Dao vào phòng, thạch ốc vốn đã có diện tích không lớn, đại bộ phận lại bị bàn thí nghiệm chiếm dụng, nhất thời Chư Tiên Dao không tìm được chỗ nào để ngồi.

Tô Trầm nói:

“Ngồi lên giường đi, chỗ này của ta hơi loạn.”

Chư Tiên Dao đi tới ngồi xuống giường, mắt vẫn tập trung nhìn Tô Trầm:

“Lục thúc nói, ngày mai sẽ đến Lâm Sơn thành, đến Lâm Sơn thành rồi, khả năng mọi người sẽ chính thức tách ra, đến lúc đó ai làm việc nấy.”

“Ừ.”

Thấy hắn lạnh lùng như thế, Chư Tiên Dao không khỏi ấm ức trong lòng, nhưng vẫn cố tỏ vẻ tao nhã vén tóc dài trên trán, miệng nói:

“Ta đã nói với ngươi chuyện trí nhớ của ta khôi phục chưa?”

Nghe đến đây Tô Trầm rốt cục không còn lạnh lùng ngốc trệ nữa, tư duy từ trong biển cả tri thức quay trở về với thực tại, nhìn nhìn Chư Tiên Dao:

“Thật ư? Vậy chúc mừng ngươi, vậy chắc ngươi đã biết, lần này chúng ta không lừa ngươi, hết thảy chân tướng đều đã nói hết cho ngươi rồi.”

“Đúng, nhưng vẫn có chút chuyện các ngươi không nói.”

Tô Trầm cau mày:

“Trừ phi là một ít chi tiết nhỏ không trọng yếu, ta tin tưởng Nguyệt Lung Sa sẽ không cố tình giấu diếm.”

“Không liên quan đến cái đó, chỉ là chút chuyện mà chính các ngươi cũng không biết.”

Chư Tiên Dao trả lời.

Do dự một lát, nàng nói tiếp:

“Ta đã yêu ngươi. Những ngày gần đây, ta suy nghĩ rất lâu, cũng một mực do dự, bàng hoàng. Thập Nhất Thúc của ta bị ngươi hại chết, đám người Chư Thần, Diễm Nương cũng bởi ngươi mà chết. Thậm chí bởi ngươi mà Chư gia bốc lên tranh đấu với Vĩnh Sinh Điện Đường, rất nhiều người đã chết. Ta không nên yêu ngươi, nhưng ta không khống chế được chính mình...”

Nói tới đây, Chư Tiên Dao bắt đầu run rẩy, hai hàng nước mắt chảy xuống, khiến Tô Trầm nhìn mà ngây ngốc.

Thật ra không phải hắn không biết tâm tư Chư Tiên Dao, chỉ là không ngờ nàng sẽ trực tiếp, lớn mật nói ra như này.

Ngẩn ngơ mất một lúc, cuối cùng hắn mới nói:

“Ngươi cũng biết, ta đã có người yêu.”