Chương 680 Tống biệt
Nhưng Mê Tình của Tô Trầm lại khiến Chư Tiên Dao có thể đột phá hạn chế tu vi, có thể sử dụng với mục tiêu cao hơn một cấp, lại thêm bản thân huyết mạch Chư gia đã có xác suất đề thăng tu vị cực cao, kết quả Chư Tiên Dao bèn cường hành dùng thực lực Khai Dương đi khống chế một tên Dao Quang.
Nhưng mà, chuyện vui như thế, trên mặt Chư Tiên Dao lại không có nửa phần vui sướng.
Nàng cúi đầu, thần sắc như là cô vợ làm sai chuyện gì đó, đang chờ đợi Tô Trầm quở trách.
Tô Trầm khẽ thở dài, hắn nói:
“Vậy có phải, thật ra vấn đề tự mê của nguyên chất Mê Tình sớm đã được giải quyết rồi, đúng không?”
Đúng vậy.
Cuối cùng Tô Trầm đã nhận ra.
Cô nương đáng chết này, vừa nãy sau khi dùng ra nô dịch vĩnh viễn lại không có chút dấu hiệu ý loạn tình mê nào, căn bản chẳng hề bị ảnh hưởng.
Điều này đồng nghĩa với nàng đang một mực lừa hắn.
Khó trách!
Khó trách rõ ràng mình đã tìm hiểu rõ phương thức giải quyết, theo lý thuyết hẳn đã tìm đúng cách, sao lại cứ luôn vô dụng khi dùng trên người nàng.
Bởi vì nàng căn bản đang giả bộ.
Hắn nhìn Chư Tiên Dao.
Trong mắt Chư Tiên Dao tràn đầy nước mắt:
“Đúng vậy, ta lừa ngươi. Ngay từ tháng đầu tiên ngươi đã giải quyết được vấn đề. Nhưng ta không muốn nói... Bởi vì ta biết, nếu ta nói cho ngươi vấn đề đã giải quyết, ngươi sẽ buông bỏ ta. Ngươi sẽ cảm thấy ngươi không thiếu nợ gì ta nữa, ngươi sẽ mặt ta rời đi. Khi đó ngươi liền có thể tiếp tục an tâm làm nghiên cứu của ngươi, đi Lũng Tây tìm Cố Khinh La. Ta không muốn như thế...”
Tô Trầm thở dài:
“Ta không có ý trách ngươi.”
“Ba!”
Tô Trầm chịu một cái tát.
Chư Tiên Dao gào lên điên cuồng:
“Ngươi dựa vào cái gì mà trách ta? Ngươi cảm thấy ngươi nói ngươi không trách ta là có vẻ ngươi rất độ lượng đúng không? Chứng tỏ ngươi tha thứ ta rồi đúng không? Mẹ nó chứ, ta yêu ngươi như vậy, muốn được ở cùng ngươi, muốn lên giường với ngươi, thế mà ngươi còn định tha thứ ta, tên khốn nạn này!”
Tô Trầm ngây dại.
Tô Trầm cảm thấy nàng nói rất hay, cũng rất có lý.
Nhưng khi hắn định nhận lầm, Chư Tiên Dao lại sà vào trong ngực hắn, ôm chặt lấy hắn:
“Xin lỗi, ta không nên đánh ngươi. Khoảnh khắc ngươi đẩy ta đi, ta rất cảm kích, rất vui... Thật ra ngươi vẫn quan tâm ta, đúng không? Vì cứu ta, không tiếc ở lại tìm chết. Vậy vì sao ngươi không thể đối tốt với ta một chút, ôn nhu với ta một chút?”
Nàng nước mắt lưng tròng nhìn Tô Trầm.
...
Ngươi đừng điên điên khùng khùng như thế có được không?
Yết hầu Tô Trầm nhuyễn động một cái, cuối cùng không giải thích an bài chiến thuật mà vừa nãy hắn làm.
Khắc đó, hắn thấy được bộ dạng thương tâm của Chư Tiên Dao, vỏ cứng trong lòng cuối cùng lại mềm nhũn đi không ít.
Chư Tiên Dao ôm lấy Tô Trầm:
“Quên đi, ta biết đấy chỉ là ảo vọng xa xôi. Ngươi chính là ngươi, khó mà ôn nhu, hoặc có thể ôn nhu vốn không phải dành cho ta. Giờ, ngươi biết ta lừa ngươi, ngươi còn muốn đuổi ta đi?”
Tô Trầm cuối cùng có điều đáp lại.
Hắn suy nghĩ một lát rồi nói:
“Nghiên chế thành công chỉ là dược tề, lực lượng của Mê Tình mới là tạm thời, chưa trở thành huyết mạch có thể truyền thừa. Ta đáp ứng ngươi mang đến cho ngươi huyết mạch càng mạnh, chứ không phải dược tề càng mạnh. Thế nên ta nghĩ, ngươi còn phải tiếp tục đợi ở đây một đoạn thời gian.”
Trên mặt Chư Tiên Dao lập tức hiện lên ý cười ngọt ngào.
Ngay chính Tô Trầm đều không biết, lần đợi này kéo dài tận nửa năm.
Trong nửa năm đó, Chư Tiên Dao và Tô Trầm nghiễm nhiên thành một đôi phu thê, đi đâu cũng có đôi, hệt như hai con ong trong lọ mật.
Đối với điều này Chư Bạch Vũ không hề có ý kiến -- lúc hắn truyền tin về cho Chư gia, Chư gia lập tức điên rồi.
Cao hứng đến điên rồi.
Đề thăng năng lực huyết mạch là chuyện mà bất cứ gia tộc nào cũng đều mơ tưởng có được, giá trị thực tế của nó vượt xa vô huyết xung kích Phí Huyết, chí ít đối với Chư gia mà nói thì là như thế. Rốt cuộc thứ sau chỉ có thể chế tạo thêm một ít nguyên sĩ cấp thấp, đề thăng tiềm lực cho bọn họ, trong khi thứ trước lại đề thăng thực lực cho toàn bộ gia tộc.
Thứ Tô Trầm mang đến cho Chư nhà gia là năng lực đề thăng khống chế, loại đề thăng này là điều cực hiếm thấy trong toàn bộ hệ thống mê hồn khống chế.
Nô dịch linh hồn của Linh tộc có thể khống chế thực lực cao hơn bản thân, đó là bởi tiêu chuẩn khống chế của bọn chúng lấy tinh thần lực làm giới hạn, chúng có thể khống chế mục tiêu có tinh thần lực nằm dưới một tiêu chuẩn nhất định.
Mộng Giảo Lý gia, Vương tộc ở Liêu nghiệp cũng có thể khống chế kẻ có thực lực mạnh hơn mình, song đó không phải thủ đoạn chiến đấu, mà chỉ là lẻn vào mộng cảnh, chứ không phải khống chế trên chiến trường.
Còn như đám tiểu quý tộc Mê Điệp Kim gia, Thạch Thai Chu Ma Chu gia thì càng không cần nhắc tới, bọn họ đến cả cấp bậc mục tiêu còn phải chọn chọn lựa lựa, chỉ có thể tìm kẻ yếu nô dịch, vượt cấp là điều hoàn toàn không thể.
Có thể nói, khống chế vượt cấp là một bước tiến cực lớn, là khát vọng của bất kỳ gia tộc thông thạo khống chế mê hồn nào. Còn chuyện bởi thế hạ thấp ba năm tu vị, đó thực sự không coi là chuyện to tát gì. Nếu có tiền giống như Tô Trầm, uống thêm chút nguyên năng dược tề là có thể bù đắp được ngay.
Chính bởi thế đối với yêu cầu của Tô Trầm, Tô gia tuyệt đối ủng hộ, lúc Chư Bạch Vũ nói Chư Tiên Dao phải lưu lại phối hợp Tô Trầm tiến hành nghiên cứu huyết mạch, Chư gia biểu thị không vấn đề, nếu hắn cảm thấy không đủ, thậm chí có thể phái thêm một ít nữ nhi tới hỗ trợ.
Trên thực tế hiện tại nghiên cứu của Tô Trầm đã khiến bọn họ rất mãn ý -- dù không có huyết mạch, có thuốc cũng được rồi. Có thể thông qua dược tề khống chế cường nhân cao hơn mình một cấp thì cũng là khống chế, chỉ cần tăng trưởng thực lực, ai để ý thủ đoạn là gì? Chỉ cần chịu cấp phối phương cho bọn họ đồng thời giữ bảo mật là được.
Cái quan trọng là bảo mật.
Nửa năm sau, cuối cùng Tô Trầm đã hoàn thành cải tạo huyết mạch cho Chư Tiên Dao.
Đó là đề thăng từ tận gốc rễ, từ nay về sau, chẳng những bản thân Chư Tiên Dao có thể khống chế vượt cấp, mà con cái nàng cũng sẽ kế thừa huyết mạch, giành được loại lực lượng này.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là tổ tông huyết mạch mới của Chư gia.”
Sau khi kết thúc một trận đại chiến kích tình, Tô Trầm chỉ tay lên đầu nói.
Khỏa thân nằm trong ngực Tô Trầm, Chư Tiên Dao ôm hắn thật chặt, ngữ khí nhẹ nhàng:
“Rốt cục ngày này cuối cùng cũng đến? Rõ ràng là chuyện mong mỏi đã lâu, mà sao lúc nó tới ta lại không mấy tình nguyện.”
“Đúng vậy a.”
Tô Trầm ứng một tiếng.
Chư Tiên Dao vui sướng ngẩng đầu lên:
“Ngươi cũng là không nguyện rời xa ta đúng không? Hay là ngươi theo ta về Chư gia. Lấy bản sự của ngươi, tương lai để ngươi làm chủ Chư gia cũng không có gì.”
“Ngươi biết điều ta theo đuổi không phải như thế. Hơn nữa...”
Hắn không nói tiếp.
Ánh mắt Chư Tiên Dao thoáng phần ảm đạm, vùi mặt vào ngực Tô Trầm:
“Ngươi còn nghĩ tới nàng.”