Chương 681 Thành Yến Giang (1)
Tô Trầm không đáp.
Có chút chuyện không cần phải trả lời.
Thế là Chư Tiên Dao nói:
“Vậy được rồi, bản cô nương đáp ứng, từ hôm nay trở đi, gả làm dâu nhà Tô gia. Ta không quản Cố Khinh La có đồng ý hay không, việc này cứ xác định vậy đi. Còn nữa, tuy trước đây ngươi định ước với nàng, nhưng giờ lại thân mật cùng ta, thế nên ta muốn làm bình thê, không làm thiếp. Sau cùng, con ta sinh, tất phải có một đứa họ Chư...”
Bô lô ba la, đề ra một chuỗi dài điều kiện.
Nghe vậy, Tô Trầm chỉ biết cười khổ.
...
Thời quang qua nhanh như điện.
Chuyển mắt lại nửa tháng đi qua.
Dù cho không tình không nguyện, dù cho khó bỏ khó cách, dù cho lần lữa hết lần này lần khác, ngày chia ly cuối cùng cũng tới.
Ngày đó, Chư Tiên Dao khóc đến lê hoa đái vũ.
Nàng kéo tay Tô Trầm nói:
“Ngươi nhất định sẽ đến tìm ta, lấy ta, đúng không?”
Tô Trầm gật đầu khẳng định với nàng:
“Ta biết rồi, đây là lần thứ 1872 ngươi hỏi chuyện này. Đại tiểu thư của ta, không quản thế nào, ta đều sẽ khiến nàng đồng ý, sau đó tới lấy ngươi. Ngươi chắc chắn là nữ nhân của Tô Trầm ta, ta không cho ngươi theo bất cứ người nào khác. Thế nên ngươi nhất định phải ngoan ngoãn ở trong Chư gia chờ ta!”
Chư Tiên Dao cười, trong cảnh Vưu Thiên Dưỡng khóc không ra nước mắt, bị Chư Bạch Vũ Triệu Cảnh Văn nài ép lôi kéolên xe ngựa.
Tiếng móng rì rầm, bọn họ cứ vậy rời đi.
Mang đi Chư Tiên Dao, cũng mang đi trái tim Tô Trầm.
Cảm tình luôn là thứ chầm chậm bồi dưỡng ra, trước đây Tô Trầm có thể nói mình không yêu Chư Tiên Dao.
Nhưng Tô Trầm của hiện tại lại không nói ra được lời đó nữa.
Cũng được, cứ vậy đi gặp Cố Khinh La.
Có chút chuyện cần phải nói rõ với nàng, hi vọng nàng có thể chấp nhận.
Chính đang nghĩ tới đó, lại nghe một thanh âm đột nhiên vang lên:
“Làm sao? Không bỏ được à?”
Tô Trầm bị dọa nhảy dựng, quay đầu nhìn lại, không ngờ là Nguyệt Lung Sa.
“Ngươi bật ra từ xó xỉnh nào đấy? Không lẽ mấy ngày này đang giám thị ta?”
Tô Trầm cả kinh hỏi.
Nguyệt Lung Sa lườm hắn một cái:
“Bản Đô Thống không hứng thú giám thị ngươi, chỉ có điều Ba Nhĩ ở trong tay ngươi, ta muốn tới hỏi xem hắn còn sống không. Người này tốt xấu gì cũng là đại lĩnh chủ tiền nhiệm của Sa tộc, vẫn có chút giá trị, không ngờ lại được chứng kiến cảnh này.”
“Vậy sao ngươi không tới sớm, tháng trước mải mê làm nghiên cứu, quên hết cả thời gian, lỡ tay giết chết hắn mất rồi.”
Tô Trầm buông tay.
“Không còn thì thôi, dù sao ta cũng chỉ thuận đường hỏi hỏi xem sao.”
Nguyệt Lung Sa dửng dưng hồi đáp, nhìn biểu tình của nàng, có vẻ không giống đặc ý tới đây vì chuyện Ba Nhĩ.
Nguyệt Lung Sa nói tiếp:
“Được rồi, sao ngươi lại thân mật với Chư Tiên Dao thế? Vậy Cố Khinh La làm thế nào?”
Nàng hỏi rất thờ ơ, Tô Trầm lại nghe ra được ý ngầm trong đó.
Chẳng qua hắn vẫn kể lại đại khái chuyện giữa mình và Chư Tiên Dao, lúc kết thúc còn thở dài một hơi, cảm thán nói:
“Ta cũng không ngờ, cuối cùng chuyện lại phát triển đến bước này, có thể nói là một bước sai, ngàn bước sai. “
“Nhìn bộ dạng khó bỏ khó cách vừa nãy của các ngươi, cảm tình có vẻ rất tốt, chẳng giống ngàn bước sai gì cả.”
Tô Trầm ngượng ngập nói:
“Đó là đâm lao thì phải theo lao thôi.”
Nguyệt Lung Sa nghe vậy liền hỏi:
“Thế Tô Trầm, có phải ngươi đã vứt bỏ ý định chung thủy với một mình Cố Khinh La?”
Tô Trầm thở dài nói:
“Ta vốn tưởng rằng mỹ nữ trong thiên hạ tuy nhiều, song ta chỉ yêu mỗi mình ta. Nhưng ta không ngờ sự thể lại phát triển đến bước này, giờ dù ta có muốn chung thủy cũng không được, chỉ hi vọng Khinh La có thể hiểu cho.”
“Vậy nếu nàng không hiểu thì sao? Ngươi sẽ buông bỏ Chư Tiên Dao ư?”
Nguyệt Lung Sa hỏi.
Tô Trầm trầm mặc thoáng chốc rồi lắc đầu nói:
“Không. Sự tình đến bước này, đã không còn dư địa để quay đầu, nếu ta quay đầu lúc này thì đâu còn là nam nhân. Dù thế nào, ta đều sẽ có trách nhiệm với Chư Tiên Dao.”
Nguyệt Lung Sa cười:
“Ngươi rốt cục không khiến ta thất vọng.”
“Hả? Ý gì đây?”
Lại thấy Nguyệt Lung Sa nhẹ giọng nói:
“Đường tình ái, hoặc là chuyên nhất, hoặc là hoa tâm, nếu đã lựa chọn, vậy thì đừng có hối hận, càng đừng có nhìn trước ngó sau, do dự không quyết. Tô Trầm, ngươi không khả năng chung thủy với mỗi mình Cố Khinh La nữa, nhớ kỹ điểm này. Cánh cửa hậu viện của ngươi một khi đã bóc mở, có lẽ tương lai không chừng lại nhiều thêm vài ba người.”
Hả?
Tô Trầm ngẩn ngơ.
Nguyệt Lung Sa lại nói tiếp:
“Người ta muốn nói là Dạ Mị. Ngươi không cảm thấy, tiểu cô nương kia cũng rất thích ngươi ư?”
“Nàng còn quá đơn thuần, còn chưa hiểu chuyện.”
“Nhưng cô nương nhỏ đến mấy rồi cũng sẽ lớn, rồi có ngày nàng sẽ hiểu.”
“Sao ngươi quan tâm chuyện này thế? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn trở thành một trong những hậu viện của ta?”
Trên khuôn mặt trắng nõn của Nguyệt Lung Sa thoáng hiện một mạt đỏ ửng, nàng thở ra một hơi, nói:
“Luyên thuyên. Ta còn có việc, không ở đây tào lao với ngươi nữa, đi trước.”
Nói rồi cứ thế đi thẳng.
Nhìn theo bóng lưng nàng, Tô Trầm như có điều suy tư, hắn cao giọng nói:
“Ngươi không phải tới vì Ba Nhĩ, đúng không?”
Bước chân Nguyệt Lung Sa thoáng dừng lại, đưa lưng về phía Tô Trầm, hất tay vẫy vẫy, cứ thế tan biến trong đám đông.
Lũng Tây.
Long Tang Quốc có một tòa núi lớn tên là Hoàng Long Sơn.
Hoàng Long Sơn là ngọn núi lớn nhất trong địa phận Long Tang, trải rộng nam bắc, kéo dài vạn dặm, ngang qua sáu quận.
Lũng Tây quận nằm ở Tây bộ Hoàng Long Sơn, vốn tên Long Tây quận, đến sau mới đổi thành Lũng Tây.
Từ Lâm Sơn thành đến Lũng Tây, một đường sông núi trải dài, khoái mã phải mất mấy tháng mới đến nơi.
Cũng may Tô Trầm có Giao Hoàng Thoa, không phải lo chuyện đi đường.
Ở Lũng Tây Cố gia cũng được coi là đại gia tộc, khai chi tán diệp ra các nhà tỏa khắp các nơi trong Lũng Tây, chủ gia thì đặt ở Yến Giang thành.
Yến Giang thành ở gần một con sông, có điều không phải tên Yến giang, mà là Thọ Đình giang, ở Yến Giang thành còn có một bến đò tên Yến Quan độ.
Cái tên Yến Giang thật ra là hợp từ Yến Quan độ và Thọ Đình giang.
Chủ gia Cố gia ở Lũng Tây nằm ngay trong Yến Giang thành.
Giao Hoàng Thoa hạ xuống ngoại ô Yến Giang thành, trong thành có thành vệ canh gác, không cho bay tầm thấp hay cất hạ cánh, nếu không sẽ bị công kích.
Thu Giao Hoàng Thoa, Tô Trầm dẫn Cương Nham tiến vào trong Yến Giang thành.
Cố phủ nằm ở ngõ Đại Liễu Thọ phía tây Yến Giang thành.
Đến ngõ Đại Liễu Thụ, liền thấy hai phiến cửa đồng lớn phía xa xa, bên cửa là một đôi tượng Ly Long bằng Hắc Diệu Thạch mạ vàng, có hai tên nguyên sĩ Dẫn Khí canh cửa, khí phái nghiêm ngặt, hiển lộ hết phong cách quý phái.
Nguyên sĩ canh cửa khá là lịch sự, thấy Tô Trầm tiến lại bèn hỏi:
“Ngươi tìm ai?”
Tô Trầm chắp tay nói:
“Tiền đô ty Thanh Hà thành Tô Trầm, có việc cầu kiến cố nhân Cẩm Đường công tử.”
Tô Trầm không trực tiếp nói muốn gặp Cố Khinh La, mà muốn gặp vị kia Cố Cẩm Đường Cố công tử khi trước quen biết ở Trường Bàn thành.