← Quay lại trang sách

Chương 688 Tiếp xúc (Hạ) (1)

“Cố gia Tứ lão gia, tiểu nhân sao dám không biết. Hai người Tưởng gia kia vẫn luôn nhắc tới tứ gia, công tử nhà ta cũng dặn rồi, khách mời Cố gia nhất định phải chiêu đãi tử tế. Mời tứ gia ngài thượng tọa.”

Dẫn Cố Hiên Triêu đi tới ngồi xuống vị trí cao nhất trong Phiêu Hương Lâu, lập tức có kẻ hầu bưng lên sữa chua, bánh xốp, lau bàn sáng bóng như gương rồi mới còn bày bữa sáng lên.

Cố Hiên Triêu nếm thử một miếng, gật đầu nói:

“Ài, tuy hoàn cảnh thay đổi, tay nghề lại vẫn không thay đổi, khẩu vị vẫn thuần hậu trước sau như một, phong vị nồng nặc, bánh xốp vẫn thơm giòn như cũ, tốc độ phục vụ cũng rất nhanh.”

Kẻ hầu cười bồi nói:

“Tứ gia thích là được. Đúng rồi tứ gia ăn sáng xong chắc vẫn tới Bách Điểu Viện?”

“Tiểu tử ngươi, mò được cả thói quen của lão tử, hay là ngươi muốn ám sát lão tử?”

Kẻ hầu kia vội hỏi:

“Tứ gia nói quá lời, tiểu nhân sao dám. Tiểu nhân hỏi được nhờ phu thê Tương thị thôi. Đây cũng là yêu cầu của đông gia (ông chủ) nhà ta, phàm là quý khách đều cần thăm dò hướng đi, để phục vụ cho tốt. Nếu tứ gia muốn đi, tiểu nhân liền thông báo một tiếng, để người ở Bách Điểu Viện chuẩn bị một vị trí thật tốt. Giờ đều là một nhà, làm chuyện gì cũng tiện. Tứ gia ngài không cần sầu tới đó mà còn không tìm được vị trí tốt.”

“Thú vị đấy, được, vậy ngươi định trước cho lão tử một bàn. Đúng rồi... Những chuyện này… có cần thêm tiền?”

Cố Hiên Triêu chỉ chỉ bữa ăn trên bàn, hỏi.

Kẻ hầu vội đáp:

“Tứ gia cứ dùng thoải mái, những thứ này đều là miễn phí, đông gia nhà ta nói rồi, làm vậy là để tiện cho mấy vị lão gia, không dám thu thêm một ly một hào.”

“Là đứa biết điều.”

Cố Hiên Triêu gật đầu.

Dùng xong bữa sáng, đi tới Bách Điểu Viện, quả nhiên đã có người chuẩn bị kỹ càng mọi thứ cho hắn, hát cũng là bài “Điểm Long Đài” của Triệu gia ban, chính là ca khúc hắn yêu nhất.

Nghe hát một lúc, Cố Hiên Triêu nhìn ra bên ngoài thấy có một đoàn người đi tới, điềm nhiên ngồi ở sương phòng tốt nhất. Người thanh niên đi đầu khí vũ hiên ngang, vừa nhìn đã biết không phải người thường.

Trong lòng Cố Hiên Triêu hơi động, mơ hồ có suy đoán.

Người công tử kia vừa ngồi xuống không lâu, liền thấy từ bên kia chạy tới một tên sai vặt, bưng một tấm thiếp đi đến bên người Cố Hiên Triêu, cung kính nói:

“Công tử nhà ta nghe nói Cố tứ gia xem hí ở đây, đặc mệnh tiểu nhân tới thăm hỏi, tí nữa sẽ tự thân đến bái hội.”

Cố Hiên Triêu tiếp lấy vái thiếp, vừa nhìn liền thấy trên vái thiếp mạ vàng viết hai chữ.

Tô Trầm.

Quả nhiên là hắn.

Cố Hiên Triêu nói:

“Nếu đã thế, vậy mời Tô công tử đến chỗ này của ta ngồi một lát.”

Lát sau, Tô Trầm đã xuất hiện trong sương phòng Cố Hiên Triêu.

“Tô Trầm gặp qua Cố tứ gia. Chút tâm ý nho nhỏ, không thành kính ý.”

Vung tay lên, người bên cạnh lập tức bưng lên một bàn hồng, trong mâm đặt bao trà Lão Thụy Tường.

Nhìn phong bì, là “Thiếu Hổ xuân”. Vật này giá cả không tính quá đắt, then chốt là sản lượng ít, không dễ để giành được.

Công tử Tô phủ công tử lấy đây làm lễ, có thể thấy khá là dụng tâm, Cố Hiên Triêu rất mãn ý, không khách khí nhận lấy:

“Tô công tử mời ngồi.”

Tô Trầm ngồi xuống, Cố Hiên Triêu liền bắt chuyện:

“Đại danh Tô công tử một tháng nay đúng là như sấm bên tai. Bây giờ xem ra Lão Thụy Tường cũng thành sản nghiệp của Tô gia rồi?”

Tô Trầm mỉm cười:

“Tô Trầm hành sự bốc đồng, va đụng khắp nơi, để Cố tứ gia chê cười.”

Cố Hiên Triêu liền nói:

“Vốn ta cũng cho rằng công tử Tô gia là con ông cháu cha hành sự bốc đồng, tiêu tiền như nước, bây giờ nhìn lại thì thấy chưa hẳn đã như đồn đại. Nhìn công tử ngôn ngữ có lễ, làm việc có độ, không hổ là đại gia đi ra.”

“Tứ gia quá khen.”

Hai người cứ thế tán chuyện ngươi một câu ta một câu.

Không có nội dung gì kinh thiên động địa, chỉ là chuyện phiếm bình thường, nhưng có lúc càng là chuyện phiếm, lại càng thể hiện ra tố chất con người.

Cứ vậy trò chuyện, chẳng mấy chốc hai người đã thân quen.

Lại tán gẫu một lát, Tô Trầm cáo từ rời đi.

Nhìn theo bóng lưng Tô Trầm, Cố Hiên Triêu khẽ mỉm cười:

“Tên Tô Trầm này đúng là thú vị.”

Ấn tượng đầu tiên rất hoàn mỹ.

Cố Hiên Triều có phần hân thưởng Tô Trầm, đương nhiên chỉ là hân thưởng mà thôi, dù sao cũng chỉ mới quen.

Có điều mới quen rất nhanh liền trở thành thân quen.

Bởi vì Cố Hiên Triều phát hiện, giờ mình đi đâu đều không tránh được cửa hàng của Tô Trầm.

Hắn ăn điểm tâm sáng, nghe hí khúc, dùng cơm trưa cơm tối, tắm rửa hay dạo kỹ viện, phàm là nơi thích đi, cơ hồ đều là cửa hàng của Tô Trầm.

Đến lúc này, giữa hắn và vị công tử Tô phủ kia có muốn không quen cũng khó.

Bởi vì không ai biết Tô Trầm sẽ xuất hiện trong cửa hàng nào vào thời điểm nào.

Kể từ đó, hai người dần dần quen thuộc.

Hôm nay khác với thường ngày, dùng xong bữa tối Cố Hiên Triều liền tới Thúy Vũ Cung phường.

Thúy Vũ Cung phường là một chiếc thuyền hoa, cũng là thuyền hoa xuất sắc nhất ở Yến Giang thành. Cố Hiên Triều thích lên thuyền chơi, như vậy sư tử Hà Đông nhà hắn mới không dễ tìm ra —— hơn mười chiếc thuyền thuyền gom lại một nơi, có muốn tìm cũng phải mất không ít thời gian.

Lên Thúy Vũ Cung phường, trước mặt liền có một nữ nhân ăn mặc lòe loẹt nghênh tới, nàng tên Trà tỷ, là chủ sự của chiếc thuyền hoa này. Tô Trầm hành sự có một điểm rất tốt, đó là không quản mua cái gì vẫn không đổi người làm, khiến khách cũ quen đường quen lối cảm thấy rất tiện lợi.

Trà tỷthấy Cố Hiên Triều tới, bèn vội nhiệt tình nghênh tiếp:

“Ai u đây không phải Cố tứ gia a, ngài đã tới.”

“Ừ.”

Cố Hiên Triều đáp:

“Tiểu Tiên nhi đâu? Gọi nàng tới gặp ta.”

Trà tỷ lập tức lộ vẻ khó xử:

“Cái này... Tiểu Tiên nhi có khách.”

“Ngươi nói cái gì?”

Trên mặt Cố Hiên Triều thoáng hiện vẻ giận dữ:

“Trước khi đến chẳng phải ta đã phái người báo trước, không cho tiểu Tiên nhi tiếp khách khác ư?”

Trà tỷ vội nói:

“Vâng, vốn cũng là như thế, nhưng không biết làm sao Tam lão gia lại đến.”

“Tam lão gia?”

Cố Hiên Triều sững sờ:

“Tam lão gia nào? Lão Tam? Cố Hiên Vũ?”

Trà tỷ gật gật đầu.

Sắc mặt Cố Hiên Triều nghiêm lại, lập tức nhảy vọt lên thuyền.

Tiến vào trong sảnh, liền thấy Cố Hiên Vũ chính đang ôm một nữ tử mặt hoa da phấn trêu chọc không ngớt, không phải Tiểu Tiên nhi mà hắn thích ý thì còn là ai?

Thấy cảnh này, sắc mặt Cố Hiên Triều trầm xuống:

“Lão Tam, ngươi có ngang ngược quá không đấy? Tiểu Tiên nhi này rõ ràng là ta điểm trước, sao ngươi lại tranh với ta?”

Cố Hiên Vũ cười nói:

“Lão tứ, ta làm việc luôn có quy củ, làm sao có thể tranh thứ của người khác? Còn là thứ của ngươi. Đến đến, ngồi xuống rồi nói.”

Cố Hiên Triều hừ một tiếng ngồi xuống.

Hắn và Cố Hiên Vũ không có mâu thuẫn gì, chỉ là tính cách Cố Hiên Vũ khá tùy tiện, không mấy kiểu cách, cùng ai cũng đều có thể kết giao thành bằng hữu. Cố Hiên Triều cảm thấy hắn làm vậy mất đi giá trị thân phận Cố gia, cho nên vẫn luôn bất mãn, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.