← Quay lại trang sách

Chương 690 Đầu tư

Đây chính là lợi ích khi Tô Trầm lấy diện mạo thương mại tiếp xúc với bọn họ.

Nếu hắn vừa tới liền nói ta muốn cưới Cố Khinh La, trong lòng bọn họ sẽ có thành kiến, có đề phòng, bất luận hắn biểu hiện thế nào đều bị chụp phân lên đầu.

Nhưng hiện giờ Tô Trầm không đi đường đó, hắn đến đây bằng thân phận thuần thương mại, trước tiên dùng đại thủ bút mua lại vô số cửa hàng phục vụ giải trí, chính là để khai hỏa tiếng tăm, chứng minh tài lực, chế tạo cơ hội kết bạn. Tiếp theo liền gặp mặt từng người bắt chuyện, dần dần quen biết, hết thảy đều thuận lý thành chương, nước chảy thành sông, từ khi quen đến khi hiểu biết là một quá trình cực kỳ tự nhiên.

Điều này cũng là một cơ hội tốt để chào hàng bản thân với mọi người, để nhân vật trọng yếu trong Cố gia nhìn thấy hắn, nhận thức hắn, thậm chí thích hắn.

Giai đoạn tiếp sau là tiến một bước thêm sâu liên hệ.

Thế gia tuy có tiền, nhưng rốt cuộc vẫn thuộc về gia tộc, ai cũng đều hi vọng mình có thể kiếm thêm chút lợi ích.

Tô Trầm bốc thuốc đúng lập, lập ra kế hoạch Phi Thiên hành.

Phi Thiên hành là sản nghiệp lớn, một người rất khó phát triển thành công, chỉ có tiền thì cũng vô dụng. Một khi mở ra đường hàng không thì còn cần có người phụ trách hộ tống. Bằng không yêu thú giữa trời nhiều như vậy, trộm cướp trên không trung cũng chưa chắc đã ít, một chuyến nào đó xảy ra chuyện là tổn thất hơn mấy trăm ngàn vạn.

Chính bởi thế mới cần liên hệ một ít người có thế lực, trên dưới chuẩn bị, phối hợp lẫn nhau, như vậy mới có thể khiến làm ăn phát triển bình thường.

Tô Trầm muốn làm Phi Thiên hành, lôi kéo phía đối tác là điều hết sức bình thường. Lấy đây làm cơ sở, hắn có thể kéo Cố gia xuống nước. Thậm chí không chỉ mỗi Cố gia, ngay cả những gia tộc khác cũng có thể kéo xuống nước theo, nhằm tráng thanh thế cho phe mình.

Đúng, đây chính là ý tưởng của Tô Trầm.

Hắn muốn lấy Cố Khinh La, nhưng hắn chẳng những sẽ không dùng tiền đi mua người Cố gia, ngược lại còn muốn người Cố gia đưa tiền cho hắn.

Ngươi tưởng rằng cho đối phương tiền là có thể lôi kéo đối phương?

Sai!

Mười phần sai.

Lòng người giảo quyệt, kẻ qua cầu rút ván trước giờ đâu có thiếu, không phải ai cầm chỗ tốt của ngươi liền nhất định sẽ làm việc cho ngươi. Hoặc dù làm việc cho người, thì cũng chỉ là mấy câu lời hay mà thôi, trả ra vĩnh viễn không so được với thứ thu lấy.

Nhưng nếu ngươi cầm tiền cả đối phương, vậy lại khác.

Ngươi không chỉ có thể dùng tiền của đối phương phục vụ làm ăn của mình, còn có thể sai khiến đối phương làm việc cho ngươi.

Ngươi không làm? Vậy ngươi còn muốn thu hồi tiền vốn hay không?

Thế nên điều Tô Trầm muốn làm không phải đưa tiền, mà là đòi tiền.

Hắn muốn trói mình và Cố gia lại với nhau, cùng đi trên một cái thuyền, có lợi ích chung, không cách nào tách ra được.

Đến lúc đó, hắn liền không cần phải lo lắng về vấn đề Cố Khinh La.

Thậm chí không cần hắn nói, sẽ có rất nhiều người muốn gả Cố Khinh La cho hắn.

Đương nhiên, trước lúc đó còn có rất nhiều chuyện phải làm, rất nhiều bước phải đi.

Khắc này Cố Hiên Triêu không ngừng hỏi dò chuyện liên quan đến kiến thiết Phi Thiên hành, Tô Trầm lần lượt trả lời từng câu một.

Chuyện này vốn không phải lừa gạt, chỉ là ẩn giấu một “mục đích nhỏ” kèm theo thôi, chính bởi thế hắn hồi đáp rất tự tin, không có nửa điểm giả tạo. Thậm chí thủ hạ hắn đã chọn xong vị trí đặt Phi Thiên trường đầu tiên, bắt đầu bắt tay kiến thiết, long chu yêu thú cũng đều đang trong quá trình chuẩn bị.

Xác định xong hết thảy, tâm tư Cố Hiên Triêu không khỏi lay động.

Nếu kế hoạch của Tô Trầm thành công, như vậy dùng Đằng Vân Long Chu làm công cụ chuyên chở cho Phi Thiên hành sẽ khiến chi phí giảm mạnh so với cự hình Xuyên Vân Thoa, số tiền kiếm được hàng năm tuyệt đối sẽ không nhỏ.

Ánh mắt Cố Hiên Triêu sáng rực lên.

Hắn nói:

“Chuyện làm ăn này của Tô huynh đệ không biết có thể thêm một phần cho ta không?”

“Cái này thì...”

Tô Trầm cố ý bắt bí một cái:

“Thành thật mà nói, gần đây đã có không ít bằng hữu nhập cổ, tiền cần cho xây dựng Phi Thiên hành đã gần đủ, cũng không quá thiếu tiền nữa...”

“Ai nha, tiền thì sao có khả năng không thiếu được? Giờ chỉ là mới bắt đầu, mặt sau còn rất nhiều chỗ cần dùng tiền.”

Cố Hiên Triêu vội la lên:

“Hơn nữa, buôn bán như Phi Thiên hành nhất định không thể giới hạn ở một nơi, mà cần mỗi nơi đều có căn cơ. Tô huynh đệ ngươi không thể liên hệ từng nơi từng nơi một, đi đến chỗ nào lại mua hết tửu lâu sòng bạc thanh lâu chỗ đó được, đúng không? Chung quy vẫn phải có người làm việc giúp chứ.”

“Cái này kể cũng phải.”

Tô Trầm gật gù:

“Vậy không biết quan hệ của tứ gia...”

Cố Hiên Triêu nói:

“Thanh Bình thành, nơi đó ta quen, từ nhỏ lão phu từng sống qua ở đó một quãng thời gian. Đại hộ nơi đó ta biết hết, chỉ cần một câu nói của lão phu, long chu của chúng ta liền có thể tự do ra vào.”

“Được!”

Tô Trầm vỗ bàn một cái:

“Nếu đã thế, vậy cứ xác định thế đi. Lộ tuyến từ Yến Giang đến Thanh Bình thành giao cho tứ gia giải quyết, ta đồng ý tứ gia góp vốn một trăm vạn nguyên thạch, ngươi muốn mua bao nhiêu cổ phần thì mua.”

Cố Hiên Triêu vốn chỉ định bỏ vốn ba mươi vạn, Tô Trầm lại nói thế, Cố Hiên Triêu lập tức cảm thấy nếu mà không bỏ ra một trăm này thì đúng là có lỗi với cơ hội hiếm có trước mắt, thế là bèn cười đáp:

“Vậy thì một trăm vạn.”

“Được!”

Tô Trầm và Cố Hiên Triêu đồng loạt vỗ tay cười to.

Một trăm vạn đối với Cố Hiên Triêu cũng không phải con số nhỏ, đây gần như là toàn bộ tiền dư của hắn, móc ra rồi Cố Hiên Triêu không khỏi có chút tiếc rẻ. Có điều vì phát đạt ngày sau, Cố Hiên Triêu quyết tâm liều mạng.

Hắn không sợ Tô Trầm chịu thiệt, dù chuyện không thành chẳng phải đối phương còn có đống tửu lâu sòng bạc này ư?

Nếu không có thực lực Tô Trầm thể hiện ra khi trước, Cố Hiên Triêu chưa hẳn đã dễ dàng bỏ tiền như vậy.

“Nói như vậy, mẫu thân không hề bị trọng bệnh nào cả, mà chỉ là đám lang băm kia chẩn bệnh sai?”

Sắc mặt Chu Thanh Cuồng rất khó coi.

“Ban Hồng Chẩn và Lang Độc Cưu rất giống nhau, các đại phu đoán sai cũng là bình thường.”

Miêu Trường Khanh trả lời.

“Nhưng bọn họ chẩn bệnh sai, lại làm lỡ đại sự của ta.”

Chu Thanh Cuồng cả giận nói:

“Truyền lệnh xuống, đánh mấy tên lang băm chẩn bệnh bậy bạ kia một trận nên thân cho ta. Nhãn lực không đủ thì đừng có làm nghề y.”

Miêu Trường Khanh cả kinh:

“Thiếu gia, đấy đều là những đại phu tốt nhất trong Hạc Thành.”

“Vậy thì đã sao?”

Chu Thanh Cuồng ngẩng đầu hô:

“Làm không được liền nên bị phạt, chẳng lẽ không đúng?”

“…Vâng!”

Miêu Trường Khanh đành chịu đáp.

“Sai người chuẩn bị chút, ngày mai chúng ta xuất phát, tới Yến Giang. Đã để lỡ hai tháng, ta không muốn lần lữa thêm nữa.”

Chu Thanh Cuồng chỉnh lý quần áo một cái, miệng nói.

Sáng sớm hôm sau, Chu Thanh Cuồng chuẩn bị xong xuôi hết thảy, nhưng khi sắp xuất phát lại nghe có người kêu:

“Cháy rồi! Đông sương cháy rồi!”

Cái gì?

Đông sương là nơi ở của hắn!