Chương 691 Trở ngại
Chu Thanh Cuồng tức giận, vội vàng chạy về, chỉ thấy đông đảo người nhà chính đang dồn dập chạy tới.
Cuối cùng cũng xử lý xong, thế lửa không lớn, một tên nguyên khí sĩ dùng thuật vận chuyển đưa nước từ trong bể ra, rất nhanh liền dập tắt đám cháy.
Dù thế, một loạt căn phòng đông sương đều thành một mảnh lang tạ, trong đó bao gồm cả nơi ở của Chu Thanh Cuồng.
“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Sao đông sương lại cháy?”
Chu Thanh Cuồng cả giận nói.
“Bẩm thiếu gia, là một con Địa Hỏa thử (chuột) không biết chui ra từ đâu, chính nó gây nên hoả hoạn.”
“Đã bắt được con Địa Hỏa thử kia chưa?”
“Vẫn... Vẫn chưa.”
“Rác rưởi!”
Chu Thanh Cuồng phẫn nộ hô to.
Xảy ra chuyện này, chuyến xuất hành của Chu Thanh Cuồng lại không thể không trì hoãn thêm lần nữa. Dù sao nơi ở của hắn gặp chuyện, hắn cần ở lại thu xếp vấn đề.
Sau ba ngày, rốt cuộc Chu gia đã bắt được con Địa Hỏa thử kia, trả lại yên tĩnh cho hậu viện.
Chỉ là ngay khi Chu Thanh Cuồng sắp chuẩn bị rời đi, Chu Thanh Cuồng nghe được một tin cấp báo.
Ở Tiểu Độ lâm vào ban đêm có bảo quang lóe sáng, nghi là có bảo vật sắp xuất thế.
Trong Tiểu Độ lâm đã từng xuất hiện di tích đế quốc Áo tộc, kẻ phát hiện nhờ đó mà phát tài. Có điều bởi niên đại xa xưa, đồ vật trong di tích đa phần rải rác các nơi, mãi đến tận bây giờ vẫn có lời đồn nói trong Tiểu Độ lâm có bảo vật Áo tộc thượng cổ di lưu.
Thứ do Áo tộc thượng cổ lưu lại, dù có là rác rưởi chẳng có chút giá trị thực dụng nào thì cũng là bảo bối đáng để thu gom, giá trị vạn kim.
Vì lẽ đó sau khi nghe được tin tức, Chu Thanh Cuồng không thể không lần thứ hai đè xuống hành trình, xem xem có cơ hội thu được bảo vật hay không.
Lần thứ hai này lại lỡ mất nửa tháng hành trình của Chu Thanh Cuồng.
Nửa tháng sau, Chu Thanh Cuồng rốt cuộc tìm ra nơi bảo quang phát sáng, cầm khối Kim Tinh thạch trong tay, Chu Thanh Cuồng khóc không ra nước mắt.
Kim Tinh thạch là bảo bối, cái đó không sai. Một khối Kim Tinh thạch hoàn chỉnh tương đương thế này trên thị trường cũng có giá trên dưới một ngàn nguyên thạch. Vấn đề là vì tìm được nó, Chu Thanh Cuồng bỏ ra tận năm ngàn.
Chu Thanh Cuồng chỉ cảm thấy mình quá xui xẻo, mất toi bốn ngàn nguyên thạch không nói, còn để lỡ mất nửa tháng.
Nhìn lại thời gian đã không nhiều, Chu Thanh Cuồng quyết định mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng phải chạy tới Yến Giang, kết quả trước khi đi, hắn lại bị bệnh.
Lần này các đại phu được mời đến đều không chẩn đoán sai, ai cũng nói: Hắn trúng độc.
Độc lan ra từ khối Kim Tinh thạch kia, trên đó dính độc Thi Linh hoa, may mà không nhiều, bằng không Chu Thanh Cuồng đã chết thẳng cẳng rồi.
Căn cứ lời các đại phu phân tích, khối Kim Tinh thạch này hẳn là do chủ nhân cũ không cẩn thận làm nó nhiễm phải Thi Linh hoa, đến sau không cách nào loại trừ, đành chôn vào lòng đất. Không ngờ Kim Tinh thạch toả ra ánh sáng có lực xuyên thấu rất mạnh, trực tiếp bạo lộ ra ngoài, sau đó mới dẫn khiến Chu Thanh Cuồng tìm ra và khai quật lên, kết quả là mua độc vào mình.
Chu Thanh Cuồng hận không thể đập đầu chết quách cho xong.
Đang yên đang lành ta đào nó lên làm gì.
Độc Thi Linh hoa không sâu, nhưng dù thế, Chu Thanh Cuồng vẫn phải tĩnh dưỡng nửa tháng.
Tính sơ qua thì đã ba tháng trôi đi, nhưng khi Chu Thanh Cuồng đang tính chuyện đánh liều đi Yến Giang thì lại nghe được một tin: Cố Khinh La ra ngoài.
Không chỉ Cố Khinh La, cả đám người Cố Hiên Miện, Cố Hiên Triêu cũng ra ngoài.
Nói cách khác, giờ hắn có đi cũng vô dụng.
Hết cách, Chu Thanh Cuồng đành phải tiếp tục đợi ở nhà, trong lòng âm thầm căm giận, không đoán nổi lúc này người Cố gia còn ra ngoài làm cái khỉ khô gì.
Tự nhiên là vì kế hoạch Phi Thiên hành.
Thời gian ba tháng, Tô Trầm đã lôi kéo được hơn mười vị cổ đông, không chỉ có người Cố gia, còn có ba đại gia Yến Giang gồm Chung gia Liễu gia Phương gia, bốn đại gia tộc Yến Giang đều bị hắn một lưới bắt hết.
Trừ việc để những người này xuất tiền, Tô Trầm còn yêu cầu bọn họ cấp đất, đả thông quan hệ, nhằm bảo đảm Phi Thiên hành vận chuyển thuận lợi, bó lớn tiền cứ vậy rắc đi, Phi Thiên trường Yến Giang cũng chính thức kiến thiết.
Nhóm Đằng Vân Long Chu đầu tiên đã mua mong, chính đang trên đường bàn giao, liên quan đến yêu thú ngự chu (điều khiển thuyền), Tô Trầm cũng đã quyết định chọn dùng Tù Dương. Loại yêu thú này lực lớn vô cùng, ăn dùng lại chỉ là cỏ khô bình thường, rất thích hợp để ngự chu. Chỉ có điều Tù Dương khó thuần, tới bây giờ chỉ có hai gia tộc có thể thuần phục tù dương, để chúng nghe lệnh.
Tô Trầm là người thứ ba.
Nhờ hơn hai mươi năm nghiên cứu, Tô Trầm nắm giữ một đống lớn tri thức, chỉ là phần lớn thời điểm hắn không chọn cách chuyển hóa chúng thành tài phú.
Nhưng khi học bá xác định muốn dùng tri thức kiếm tiền thì hiệu quả lập tức bật ra rõ ràng.
Tam Dương dược tề là như vậy.
Thuần thú dược tề cũng là như vậy.
Cứ thế, tất cả mọi chuyện đều tiến triển rất thuận lợi.
Tháng thứ năm từ khi đến Yến Giang, Tô Trầm cảm thấy thời gian gần đủ rồi, bèn lệnh Cương Nham trở về.
“Tại sao lại trở về bây giờ? Ta còn chuẩn bị một chút thủ đoạn càng tốt, có thể khiến hắn tiếp tục ở lại chỗ này.”
Cương Nham hỏi.
“Không cần thiết. Giữa ta và Chu Thanh Cuồng tất phải có một trận chiến chính diện, giờ cũng đã gần tới lúc.”
“Thời gian dài thêm chút, chẳng phải chuẩn bị sẽ càng sung túc?”
Tô Trầm cười nói:
“Đương nhiên không phải. Hiện tại Phi Thiên hành và Tự Liệu trường đều đang xây, tiền đã đầu nhập vào đó rồi, hồi báo lại chưa thấy đâu, chính là lúc bức bách Cố gia làm ra lựa chọn. Nếu chờ đến khi Phi Thiên hành xây dựng xong, bọn họ nói không chừng sẽ cảm thấy dù đá văng ta ra cũng đều không sao. Nhưng mà bây giờ, nếu bọn họ dám đá văng ta, hết thảy trả ra khi trước đều hóa thành nước trôi sông. Dù bọn họ có thể cướp giật các sản nghiệp như tửu lâu để bù đắp tổn thất, nhưng đừng quên ta và mấy nhà kia đã ký kết hợp đồng... Nói chung, bọn họ sẽ phát hiện muốn đá văng ta là điều vô cùng khó khăn. Đương nhiên ta không nói bọn họ nhất định sẽ làm vậy, chỉ có điều chúng ta làm việc gì cũng đều tận lực đừng cho người khác cơ hội đâm sau lưng mình.”
Cương Nham vui vẻ phục tùng:
“Chủ nhân anh minh.”
Sau ba ngày, Chu Thanh Cuồng lần thứ hai bước lên con đường đi tới Yến Giang.
Lần này, cuối cùng đã không xảy ra chuyện bất ngờ nào ngăn trở hành trình của hắn.
Chỉ là hắn không biết một điều, ở điểm cuối lữ đồ, một màn kịch lớn chính đang chờ hắn.
“Thành Yến Giang.”
Nhìn ba chữ lớn phía trước cửa thành, Chu Thanh Cuồng khẽ lẩm bẩm.
Rốt cục cũng đến.
Từ lần đầu tiên chuẩn bị đến Yến Giang đến hiện tại, thời gian dày vò trước sau kéo dài đến nửa năm, xảy ra vô số sự kiện, khiến cho tâm lực Chu Thanh Cuồng không khỏi có phần mệt mỏi, hay là do bát tự giữa mình và Cố Khinh La không hợp?
Nhưng cũng may cuối cùng hắn đã đến được đây rồi.
Nếu đã tới, ý nghĩ đó tự nhiên cũng chỉ thoáng qua liền phai nhạt.