Chương 693 Lòng tham quấy phá
“Hả?”
Cố Hiên Miện kéo dài ngữ điệu nhìn Cố Cẩm Đường.
Cố Cẩm Đường nhún nhún vai:
“Xem như ta chưa nói gì.”
Nói rồi chủ động rời đi.
Rời thư phòng, Cố Cẩm Đường chạy thẳng ra ngoài Cố phủ.
Ra khỏi Cố phủ, lại quẹo qua mấy khúc quanh, Cố Cẩm Đường tiến vào trong một phiến cửa nhỏ.
Trong sân, Tô Trầm đang cùng Cố Khinh La uống trà, trừ bọn họ ra còn một người thanh niên chắp tay đứng nghiêm ở bên cạnh.
“Ai ui, ta vì các ngươi chạy đông chạy tây, các ngươi lại ở chỗ này tiêu dao khoái hoạt.”
Cố Cẩm Đường lắc đầu thở dài.
“Chuyện làm thế nào rồi?”
Tô Trầm cũng không để ý tới hắn, trực tiếp hỏi.
“Việc ngươi giao, ta dám không làm tốt sao?”
Cố Cẩm Đường vừa nói vừa làm tư thế đưa tay ra.
Tô Trầm giương tay, một túi chứa đầy nguyên thạch bay đến. Cố Cẩm Đường mở ra xem, mặt mày hớn hở thu lấy.
Khiêu khích ly gián tuy là thủ pháp rất xưa cũ cũng rất thường thấy, nhưng được cái đơn giản mà dễ dàng.
Cố Cẩm Đường cầm lấy chỗ tốt rời đi, trong viện chỉ còn lại Tô Trầm, Cố Khinh La và người thanh niên kia.
Ngón tay Tô Trầm gõ nhẹ lên bàn, thật lâu mới nói:
“Nếu Chu Thanh Cuồng đã mắc câu, vậy Thiếu Du, đi thực hiện bước thứ hai.”
Người thanh niên bên cạnh liền cúi đầu nói:
“Vâng!”
Người này chính là Long Thiếu Du.
Sau khi mười đại quý tộc thảm bại, Tô Trầm có quyền lợi gần như muốn gì được nấy với mười đại quý tộc Thanh Hà, lần này về Thanh Hà điều binh, thuận tiện mượn luôn cả Long Thiếu Du.
Nhiệm vụ Long Thiếu Du rất đơn giản: Đề thân.
Đúng vậy, hắn chính là người hướng Cố Hiên Miện đề ra nguyện dùng sính lễ sáu trăm vạn hỏi cưới Cố Khinh La.
Cái lúc này chính bản thân Tô Trầm không khả năng đứng ra đề thân, như thế sẽ bạo lộ mục đích của hắn, khiến mọi chuyện hắn làm lúc trước đều dẫn phát cảnh giác trong lòng người họ Cố.
Hơn nữa nếu muốn phá hoại Chu Thanh Cuồng đón dâu, chưa hẳn phải cần Tô Trầm ra mặt.
Tùy tiện tìm người nào đó đề thân cũng có thể đạt tới hiệu quả mà Tô Trầm tưởng muốn, còn có thể giúp Tô Trầm tiếp tục làm hắc thủ tọa trấn sau màn. Tô Trầm khẳng định, với tính cách Cố Hiên Miện hắn không khả năng đồng ý Long Thiếu Du, đương nhiên hắn dù đồng ý cũng không sao, như vậy mới càng tốt. Tùy tiện tìm lý do nào đó để Long Thiếu Du tan biến, sau đó sẽ đến lượt chính bản thân Tô Trầm ra mặt.
Long Thiếu Du xuất thân thế gia, bản thân lại là huyết mạch gia tộc, luận nghi biểu tướng mạo cũng là đường đường chính chính, dùng đến phẫn diễn vai này là thích hợp nhất.
Khắc này Tô Trầm vừa hạ lệnh, Long Thiếu Du liền bước ra viện tử.
Ngày sau, Long Thiếu Du mang theo người lần nữa đi tới Cố phủ.
Vẫn là đề thân.
Chỉ có điều lần này hắn đẩy giá mã lên tới một ngàn vạn.
Cố Hiên Miện rất động tâm, song hắn vẫn cự tuyệt -- Chu Thanh Cuồng còn đang ở đây, hắn thực sự làm không ra chuyện chạy tới nói cho Chu Thanh Cuồng, ta không gả con gái cho ngươi nữa, bởi vì ngoài kia có hào môn tới xin cưới.
Vấn đề lớn nhất trong cách làm của Long Thiếu Du không phải ở hắn ra giá không đủ cao, mà là ở quá không uyển chuyển.
Quý tộc cũng muốn mặt mũi!
Thế nên Long Thiếu Du không chút ngoài ý “thất bại” đi về.
Cũng không có gì ngoài ý là tin tức này chỉ dùng nửa ngày liền truyền tới tai Chu Thanh Cuồng.
Phanh!
Chén Thanh Hoa té xuống đất vỡ thành phấn vụn đầy trời.
Chu Thanh Cuồng sắc mặt xanh đen:
“Tên Long Thiếu Du này rốt cuộc là ai?”
Miêu Trường Khanh hồi đáp:
“Nghe ngóng qua rồi, hình như là huyết mạch quý tộc đến từ Ô quận, không biết vì nguyên nhân gì mà dời đến nơi này, mang theo đại lượng tài phú, muốn khoái tốc dựng chân ở chỗ này, thế nên có ý định kết thông gia với Cố gia.”
“Vì thế liền nện ra một ngàn vạn nguyên thạch?”
Miêu Trường Khanh:
“Nhà người ta chỉ có tiền, ngoài ra không gì khác cả.”
“Chỉ có tiền, không gì khác?”
Mắt Chu Thanh Cuồng sáng rực lên.
“Đúng vậy!”
Miêu Trường Khanh gật đầu:
“Tên Long Thiếu Du kia hình như chỉ dẫn theo mười mấy gia đinh, bên người cũng chỉ có một tên hộ vệ Khai Dương cảnh.”
Chu Thanh Cuồng ngửa đầu cười lớn:
“Đây đúng là điên rồi, có nhiều tiền như vậy, lại không có lực lượng bảo hộ tài phú, Trường Khanh, ngươi biết ta đang nghĩ đến điều gì không?”
Miêu Trường Khanh hồi đáp:
“Con nít cầm vàng.”
“Không sai!”
Chu Thanh Cuồng đứng bật dậy:
“Nếu gia hỏa này có tiền không thực lực, lại xung đột với chúng ta. Quả thực là dê béo trời sinh. Đã biết mà không lấy, vậy chẳng phải đáng tiếc?”
Miêu Trường Khanh:
“Thiếu gia nói không sai, chẳng qua nơi này rốt cuộc không phải địa bàn chúng ta.”
“Có vấn đề gì đâu?”
Chu Thanh Cuồng âm trầm nói:
“Giờ ta là nữ tế Cố gia, tốt xấu cũng tính nửa người Yến Giang. Hơn nữa, đây là một ngàn vạn nguyên thạch a... Lại nói, với một ngàn vạn nguyên thạch, nữ nhân nào mà không có? Dù phải vứt bỏ Cố Khinh La, cũng không phải là không thể. Người thành đại sự há sẽ để ý nhi nữ tình trường!”
Long Thiếu Du ở trong một trang viên lẻ loi ngoài ngoại ô Yến Giang, khắp nơi không người, chính thích hợp giết người.
Lúc Chu Thanh Cuồng khí thế hung hung đi đến đây, đã là hoàng hôn, người đi trên đường càng ít.
Đứng trước cửa lớn Long phủ, Chu Thanh Cuồng vung tay:
“Lên!”
Hộ viện Chu gia dồn dập xông lên.
Chu gia thân làm gia tộc huyết mạch Yêu Vương, thực lực của thủ hạ đều không hề yếu.
Những người này phá cửa mà vào, chợt nghe bên trong trước là vang lên mấy tiếng la kinh khủng “Người nào!”, sau đó liền là một mảnh tiếng kêu giết tứ khởi.
Chu Thanh Cuồng hắc hắc cười lạnh, đứng trước cửa đợi một lát.
Giây phút sau, tiếng kêu giết yếu dần, giờ Chu Thanh Cuồng mới chống tay dẫn theo Miêu Trường Khanh bước vào Long phủ.
Bước vào cửa chính Long phủ, cảnh tượng trước mắt lại khiến Chu Thanh Cuồng không khỏi ngẩn ngơ.
Không nhìn thấy trường cảnh thủ hạ nhà mình quét sạch địch nhân như dự liệu, mà chỉ nhìn thấy thi thể đầy đất.
Khiến người kinh hãi nhất chính là, những thi thể này không ngờ đều là thủ hạ Chu gia vừa xông vào lúc nãy.
Những người này ai nấy đều mặt mày ghê rợn, tử trạng thê thảm, phảng phất trước khi chết nhìn thấy thứ gì đó không lường được, sợ hãi không thôi.
Làm sao có thể?
Chu Thanh Cuồng kinh hãi.
Hắn quay đầu muốn chạy, chợt nghe cửa lớn sau lưng kẽo kẹt một tiếng, đóng lại.
Trước mặt đi tới một người, chính là Long Thiếu Du.
Ở bên cạnh còn theo một số người khác, nhìn qua không thấy có vẻ gì thần kỳ, chỉ là huyết khí đầy người, cho thấy vừa nãy những người này đều do bọn họ giết.
Long Thiếu Du dừng lại cách Chu Thanh Cuồng không xa, cười nói:
“Ai ui, đây không phải Chu gia đại thiếu ư? Sao lại xuất hiện ở miếu nhỏ của ta thế này?”
Chu Thanh Cuồng sắc mặt âm trầm:
“Ngươi nhận ra ta?”
Long Thiếu Du nghiêng đầu đáp:
“Hạc thành Chu gia, Chu Thanh Cuồng, như sấm bên tai.”
“Thế ngươi có biết, ta đồng thời còn là vị hôn phu của Cố Khinh La?”
Long Thiếu Du nhướng mày lên:
“Đúng là có nghe nói qua, nhưng ta còn nghe nói hai ngươi chưa chính thức đính hôn, sao có thể gọi là vị hôn phu.”
“Cũng sắp rồi, lần này ta tới Yến Giang là để hoàn thành đính hôn!”