← Quay lại trang sách

Chương 694 Đao hạ lưu nhân

“Nếu ngươi chết, vậy không cần phải đính hôn gì nữa.”

Long Thiếu Du thờ ơ đáp, tiện tay rút ra chiến đao, chỉ thẳng tới Chu Thanh Cuồng nói.

Ánh mắt Chu Thanh Cuồng thoáng hiện vẻ hung lệ:

“To gan lắm!”

“Kẻ nói lời này là ta mới đúng. Huyết mạch Yêu Vương ghê nhỉ? Không ngờ lại dám cường xông dân trạch, giết người cướp hàng, tưởng rằng thiên hạ này không có vương pháp chắc?”

Long Thiếu Du vung đao lên nói:

“Giết hắn, Long gia ta vì tự bảo mới giết người, thiên kinh địa nghĩa!”

Đám người sau lưng Long Thiếu Du lập tức xông lên.

“Thiếu Khanh, giết bọn họ!”

Chu Thanh Cuồng kêu nói.

Những người này tu vị cao nhất chẳng qua mới Phí Huyết, Miêu Thiếu Khanh lại là Khai Dương đỉnh phong, một mình hắn liền có thể dễ dàng diệt sát bọn họ, đối với điều này Chu Thanh Cuồng có lòng tin tuyệt đối.

Nhưng một khắc sau, một màn khiến hắn không dám tin tưởng hiện ra trước mắt. Chỉ thấy trên thân những người này lóe ra quang hoa kỳ dị, trong quang hoa, bọn họ bạo phát ra chiến lực cường đại, cường hành ngăn được công kích từ Miêu Thiếu Khanh.

Phải biết Miêu Thiếu Khanh chính là người được thực nhập huyết mạch Yêu Vương, trong đồng cấp ít khi có đối thủ.

Nhưng sáu bảy tên Phí Huyết, bảy tám tên Dẫn Khí trước mặt này lại có thể liên thủ ngăn lại Miêu Thiếu Khanh. Không những thế, thậm chí còn có dư lực phản kích, ngươi tiến ta lui, phối hợp tinh diệu, Miêu Thiếu Khanh dần dần rơi xuống hạ phong.

Đến lúc này, cuối cùng Chu Thanh Cuồng đã hiểu, vì sao khi nãy người được phái vào đều bị đối phương chặt dưa thái rau giải quyết sạch sẽ.

Xoạt xoạt xoạt xoạt!

Đao quang chớp qua đầy trời.

Đao phong lộ ra hàn khí, mang theo hiệu quả xé nứt cường kình.

Miêu Thiếu Khanh không cẩn thận bị chém trúng một đao, kết quả hộ tráo của hắn bị xuyên thấu ba phần, chém lên thân mình, tuy chưa thể phá vỡ Quy Nguyên giáp, nhưng vẫn khiến hắn hoảng sợ không thôi.

Thực lực của những người này không đơn giản a!

Nhìn bọn họ ra tay thật ra cũng rất đơn giản. Chỉ là quang hoa nhàn nhạt tán phát trên người bọn hắn là thứ gì? Vì sao quỷ dị như thế, mang đến cho bọn họ một loại lực lượng bên ngoài kỳ lạ, khiến Miêu Thiếu Khanh cũng cảm thấy hoảng sợ, run rẩy.

Đối mặt với cảnh này, Miêu Thiếu Khanh biết bản thân mà còn lưu thủ, vậy kẻ bại chính là mình.

Vậy là hắn xuất đao.

Thiên Dạ Trảm Tướng Đao.

Thiên Dạ Trảm Tướng Đao là một thanh đao cực kỳ thích hợp tác chiến ban đêm, bởi vì nó xuất đao vô ảnh.

Lúc Miêu Thiếu Khanh xuất đao, người khác không nhìn thấy đao, chỉ có thể nhìn thấy hắn vung tay lên, bóng đêm bất chợt nồng nặc thêm mấy phần, sau đó bóng đêm sẽ xâm tập lên người ngươi, nuốt chửng ngươi.

Có điều hôm nay, cảnh đó không diễn ra.

Miêu Thiếu Khanh vung lên Thiên Dạ Trảm Tướng Đao, nhưng không thấy đối thủ bị chẻ năm xẻ bảy.

Chỉ có một phiến quang mang vàng óng sáng bừng lên.

“Nham Thạch Hộ Giáp?”

Miêu Thiếu Khanh nhíu mày.

Loại Áo thuật thượng cổ sớm đã bị đào thải này sao lại xuất hiện trên thân một tên hộ viện bình thường?

Chẳng qua cũng không sao.

Hắn tiếp tục xuất đao.

Đổi sang một mục tiêu khác.

Sau đó hắn nhìn thấy, lại một phiến quang mang vàng óng sáng lên.

Đáng chết, lại một tên có Nham Thạch Hộ Giáp.

Đám gia hỏa này là thế nào đây? Đến cả tu hành đều giống nhau như đúc?

Trong lòng hắn không khỏi dâng lên cảm giác kinh dị, liên tục xuất tám đao, chỉ thấy tám mảnh quang mang vàng óng liên tục bừng lên.

Nham Thạch Hộ Giáp, Nham Thạch Hộ Giáp, vẫn là Nham Thạch Hộ Giáp!

Miêu Thiếu Khanh triệt để choáng váng.

Thân thể bành trướng làm rách cả quần áo, lộ ra cơ thịt gồ ghề, còn cả hình xăm tinh mịn như là tranh thủy mặc.

“Đây là...”

Miêu Thiếu Khanh chấn kinh.

Những hình xăm này lập loè quang văn quỷ dị, lưu động năng lượng thần bí, bắn ra nguyên năng mênh mông, trán phóng vĩ lực khủng bố.

Khắc đó, hơn mười tên nguyên sĩ đồng thời đứng chung một chỗ, cộng đồng xuất đao, một đạo đao quang to lớn không gì sánh nổi ngưng tụ ra, như thiên đao giáng thế, ngang trời chém xuống.

Chỉ trong nháy mắt, Miêu Thiếu Khanh cảm thấy mình phảng phất như đang đối mặt với công kích từ một tên Diêu Quang cảnh.

Không!

Hắn hò hét trong lòng, toàn lực vung đao ngăn chặn.

Trong va chạm cuồng dã, Miêu Thiếu Khanh hét một tiếng bay ra, hơn mười tên nguyên sĩ kia cũng đồng thời bay lên, ào ào ào té thành một mảnh.

“Phốc!”

Miêu Thiếu Khanh phun ra một búng máu, nhất thời không đứng dậy nổi.

May mà đám đối thủ kia của hắn cũng không đỡ hơn là mấy, ai nấy đều thụ thương.

Một chiêu cứng đối cứng, hai bên lưỡng bại câu thương.

“Thiếu gia...”

Miêu Thiếu Khanh gian nan thốt lên:

“Tiểu nhân vô năng...”

Chu Thanh Cuồng lạnh giọng nói:

“Ngươi đúng là hơi vô dụng, đối phó một đám rác rưởi mà cũng khiến mình bị thương thành thế này. Có điều như vậy cũng được, hiện tại...”

Hắn nhìn Long Thiếu Du nói:

“Chỉ còn lại ngươi và ta.”

Nói rồi hắn chậm rãi đi tới:

“Ta phải thừa nhận, biểu hiện của ngươi khiến ta rất kinh ngạc, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn như thế mà thôi.”

“Thật sao?”

Long Thiếu Du cười nói:

“Thủ hạ mạnh nhất của ngươi bị thương đứng dậy không nổi mà ngươi vẫn cuồng quá nhỉ?”

“Đó là tự nhiên.”

Chu Thanh Cuồng dừng bước:

“Bởi vì ta mạnh hơn hắn!”

Nói xong, toàn thân Chu Thanh Cuồng lập tức kích lên khí thế hừng hực.

Khí thế dâng cao, sau lưng Chu Thanh Cuồng hiển hóa ra hư ảnh một con Xích Mục Đan Hạc giang rộng hai cánh, triển lộ ra phong thái cao ngạo của Yêu Vương.

Xoạt!

Chu Thanh Cuồng xuất động.

Lần xuất động này như là đột nhiên tan biến giữa bình địa, không thấy hắn có động tác gì mà Long Thiếu Du bỗng “phanh” một tiếng, bay lên.

Khắc sau, Chu Thanh Cuồng lại đã xuất hiện ở chỗ cũ, như thể hắn chưa từng rời đi bao giờ.

Khi hắn trở lại vị trí, Long Thiếu Du thậm chí còn đang bay lượn giữa không trung.

Ầm!

Hắn té rớt xuống đất, ngửa đầu phun ra một búng máu lớn.

“Nhanh thật!”

Long Thiếu Du cả kinh nói.

“Nhận ra chênh lệch rồi chứ?”

Chu Thanh Cuồng chắp tay ngạo nghễ tiến lại.

Long Thiếu Du đứng dậy lùi ra sau mấy bước:

“Nhận ra. Tốc độ rất nhanh, lực lượng lại yếu. Quả nhiên không hổ là huyết mạch của Yêu Vương đào mạng.”

Sát khí tức thì hiện lên trên mặt Chu Thanh Cuồng:

“Ngươi muốn chết!”

Xích Mục Yêu Vương đại danh đỉnh đỉnh, chẳng qua nổi danh nhất lại là bản lĩnh thoát thân, bởi vậy mới bị người gọi là Yêu Vương đào mạng, đương nhiên Chu gia không hề thích danh hiệu này.

Nhìn sát khí trong mắt Chu Thanh Cuồng, Long Thiếu Du cười nói:

“Ta thừa nhận, một chọi một ta không phải đối thủ của ngươi, có điều ngươi cũng đừng cảm thấy mình ghê gớm gì. Với loại người như ngươi, chú trọng tốc độ mà bỏ qua thực lực bản thân, năng lực phòng hộ tất là cực yếu, một khi trúng chiêu, bộ dạng chắc không dễ nhìn cho lắm.”

Chu Thanh Cuồng cười to:

“Cứ cho là thế đi, nhưng vậy thì đã sao? Ta thân hình như điện, lui tới như gió, ai có thể chạm được? Ngươi ư?”

Long Thiếu Du liền thở dài:

“Đương nhiên không phải ta, là người phía sau ngươi.”

Trong lòng Chu Thanh Cuồng hơi lạnh, thân hình gấp chuyển, đồng thời giật lùi ra sau, lại thấy nào có ai sau lưng mình.

Cười gằn nói:

“Dám lừa ta!”

Chợt nghe một thanh âm nói:

“Hắn không lừa ngươi.”