Chương 701 Yêu tai (3)
Ở khu vực được tinh thần lực bao phủ, Tô Trầm có thể cảm nhận được vô số sinh mệnh năng lượng tọa lạc khắp các nơi, cũng như màu sắc không ngừng biến hóa tùy theo tâm tình bọn họ. Có lẽ bởi vì khủng hoảng, tuyệt đại đa số sinh mệnh năng lượng đều có màu đỏ, thể hiện cho kinh hoảng và sợ hãi.
Nhưng đúng vào lúc này, Tô Trầm lại cảm thấy phương xa có một sinh mệnh năng lượng càng lớn càng mạnh, nó lại có màu đen.
Âm trầm, túc sát, tràn ngập khí tức sát phạt.
Tô Trầm kéo dài tinh thần lực mình ra, vậy là sinh mệnh năng lượng màu đen kia đột nhiên chấn động, giống như phát giác được gì, đột nhiên há mồm, Ầm một tiếng, thôn phệ xúc tu tinh thần do Tô Trầm kéo dài ra.
Tô Trầm “A” một tiếng, miệng phun một búng máu tươi, thoát ly ra khỏi trạng thái cảm ứng tinh thần.
Hắn ngẩng đầu, cao giọng hô hoán:
“Cẩn thận! Còn có một con yêu thú ẩn tàng ở phụ cận!!!”
Lời Tô Trầm vừa ra khỏi miệng, mây gió giữa trời lập tức đột biến.
Mây đen đột nhiên sáng lên một tuyến thanh quang, từ đằng xa xông thẳng đến, lao thẳng về phía Cố Diêu Dạ đứng ở tuyến đầu, cũng chính là vị lão tổ tông Cố gia.
Nếu không có Tô Trầm hô hoán, chỉ với đòn này có lẽ liền sẽ khiến cho Cố Diêu Dạ trọng thương.
Nhưng khoảnh khắc khi tiếng hô của Tô Trầm lọt vào trong tai, thân thể Cố Diêu Dạ tức thì trở nên trong suốt, phảng phất như hòa vào thiên không, hòa vào hắc ám, khó mà nắm bắt.
Thanh quang phá không lao tới, đánh lên người Cố Diêu Dạ lại giống như kích trúng màn nước, thiên không nổi lên phiến gợn sóng rồi cứ thế xuyên thấu qua thân thể, Cố Diêu Dạ vẫn cứ là Cố Diêu Dạ, không hề thương tổn chút nào.
Tiếp theo là từng phiến từng phiến đao quang rít gào xé rách trời cao chém tới, thanh quang kia xoay chuyển mấy vòng, tránh thoát đao ý tràn ngập sức mạnh hủy diệt kia, ngưng tụ lại giữa trời, hiện ra nguyên hình là một con cự lang màu xanh.
Nó đạp gió mà đứng, quan sát bên dưới, phát ra thanh âm thâm trầm lãnh khốc:
“Thật đáng tiếc, lại bị một tên nhân loại nhỏ bé làm lộ hành tung.”
“Cấp Lĩnh Chủ! Là một con cấp Lĩnh Chủ!”
Một tên nguyên sĩ Phương gia kêu lên.
“Hiên Miện, các ngươi đi đối phó gia hỏa này, con rắn kia để chúng ta.”
Cố Diêu Dạ lạnh nhạt nói, đồng thời làm như vô ý liếc mắt nhìn Tô Trầm một cái, nói:
“Đa tạ ngươi, tiểu tử.”
Nếu không có Tô Trầm nhắc nhở, Cố Diêu Dạ đột nhiên bị đánh lén, không chết chắc cũng sẽ trọng thương.
Thời khắc này bốn đại Nhiên Linh đồng thời đối kháng lôi xà Yêu vương, số Diêu Quang còn lại thì đồng thời đối phó thanh lang.
Tô Trầm chỉ thoáng liếc mắt nhìn liền cau mày.
Mới nhìn, hiện tại vẫn cứ là Nhân loại dựa vào ưu thế số lượng vây công hai yêu, nhưng trên thực tế thanh lang lĩnh chủ vừa xuất hiện liền phân tán đi một nhóm lớn lực lượng vốn dùng để đối phó lôi đình cự xà. Từ tình thế thì thấy, một bên là bốn Nhiên Linh đấu với Yêu Vương, một bên là hơn hai mươi Diêu Quang đấu với lĩnh chủ, vì vậy trên thực tế là chiến lực cao tầng có phần thiếu hụt.
Điều này có nghĩa là một khi xuất hiện vấn đề, rất có khả năng sẽ tan vỡ từ cao tầng đổ xuống. Một khi bốn đại Nhiên Linh không ngăn được Yêu Vương, Yến Giang thành e rằng phải hứng chịu một hồi sinh linh đồ thán. Chính vì nguyên nhân này mà giờ bốn đại Nhiên Linh đang phải khổ sở chống đỡ, bọn họ hi vọng đám người Cố Hiên Miện có thể mau chóng giải quyết con thanh lang lĩnh chủ kia rồi quay đầu giúp bên này một tay.
Có điều thanh lang lĩnh chúa kia hiển nhiên cũng biết điểm ấy, không ngừng xê dịch nhảy vọt giữa không trung chứ không chịu tử đấu, một mực quấn quít lấy bọn họ. Nó cũng đang đợi, nhưng là đợi lôi đình cự xà giải quyết dứt điểm bốn cường giả Nhiên Linh.
“Cứ tiếp tục thế này thì không được, nhất định phải giúp bọn họ kháng cự áp lực yêu vương, bằng không Yến Giang tất bại!”
Tô Trầm nói.
“Chủ nhân, ngươi không phải định xông lên đấy chứ? Đó không phải chiến đấu mà chúng ta có thể gia nhập.”
Cương Nham bị dọa cho nhảy dựng, vội khuyên can nói.
Thực lực bây giờ của Tô Trầm có thể ngăn đỡ một tên Diêu Quang đã là tốt lắm rồi, chứ dùng để đối phó yêu vương và thanh lang lĩnh chủ thì kém quá xa, mà nghe ngữ khí của Tô Trầm thì có vẻ như muốn tham gia chiến đấu với cấp Yêu vương, đây chẳng phải tự sát ư? Lấy thân thể này của ngươi xông lên, không bị nghiền ép mới là lạ!
“Ta không nói muốn đi diệt yêu vương, nhưng không có nghĩa là ta không thể giúp bọn hắn.”
Tô Trầm vừa nói vừa đột nhiên đứng dậy:
“Ta đi giúp bọn họ, ngươi đi trong thành cứu người.”
Nói rồi hắn đã giá ngự Giao Hoàng thoa bay lên trời cao.
Lúc này thiên không đã triệt để hóa thành biển lửa, lôi ngục, rừng đao...
Đâu đâu cũng có sấm vang chớp giật, mây gió đan xen.
Hỏa diễm và băng sương quấn lấy nhau, lôi điện và tinh quang hòa cùng một màu.
Đủ loại nguyên kỹ mang theo khí tức hủy diệt, đủ loại triều cường, gió nổi mây vần cuốn thốc đầy trời, hình thành một phiến áp lực dày nặng, khiến cho không khí cũng trở nên nặng nề, thân giữa không trung mà như ở trong lòng đất, trên người có sức ép ngàn cân, chỉ riêng áp lực đã có thể cường hành đè chết người.
Riêng áp lực khủng bố kia đã khiến nguyên sĩ Khai Dương trở xuống không cách nào thích ứng, càng đừng nói tới tham dự chiến đấu.
Tô Trầm điều khiển Giao Hoàng thoa vọt vào chiến trường trên cao, dù thân ở trong Giao Hoàng thoa, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được áp lực bàng bạc kia, song hắn không những không sợ hãi, ngược lại trong lòng càng cháy lên đấu chí hùng hực.
Dũng sĩ chân chính, vốn hẳn nên gặp mạnh càng mạnh!
Hắn nhìn cự xà cuộn mình tới lui giữa không trung, quanh thân chớp động lôi điện vô tận, trong mắt bốc lên quang mang hưng phấn.
“Tô Trầm, ngươi tới đây làm gì?”
Cố Hiên Triêu kêu to.
Thời khắc này hắn đang cùng tộc nhân chung tay đề kháng thanh lang lĩnh chủ, không ngờ lại thấy Tô Trầm đột nhiên túa ra.
Ngươi không yên thân ở dưới mà chạy tới đây làm gì? Muốn chết ư?
Tô Trầm không đáp mà bay thẳng về phía bốn Nhiên Linh cảnh, bỏ mặc đám người Cố Hiên Triêu Cố Hiên Miện ngơ ngác nhìn nhau.
Mẹ nó chứ, ngươi chán sống đến thế rồi à?
Ngươi muốn chết cũng mặc kệ ngươi, nhưng mà đầu tư của chúng ta thì sao?!
Lúc này bốn người Cố Diêu Dạ đang đối mặt với lôi xà Yêu vương, áp lực phải chịu rất lớn. Tầng tầng lôi sơn điện hải biến trọn phiến không gian xung quanh thành lôi ngục vô biên, lực lượng cuồng dã hung bạo trút tới tưởng như vô cùng vô tận, nện cho bốn đại Nhiên Linh không ngừng kêu khổ.
Đúng như những gì Tô Trầm chứng kiến, giờ bọn họ quả đang phải khổ sở chống đỡ.
Khắc này Tô Trầm xông tới, đâm đầu vào lôi hải đầy trời kia.
Cũng may đây là một bộ Xuyên Vân thoa dùng thi hài Yêu Hoàng luyện hóa mà thành, nhờ đó mới có thể chống cự lại được uy áp trầm trọng kia. Dù vậy, trong triều cường lôi điện, Tô Trầm vẫn như một con chim nhỏ bất lực giữa bão táp. Song chim nhỏ này lại bay rất kiên định, bay rất tự tin, bay rất quả quyết, quyết tiến không lùi, cứ thế đâm đầu lao tới trận chiến giữa các đại năng ở trung tâm vòng xoáy, đi đến bên người Cố Diêu Dạ.